Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

NHỮNG CUỐN SÁCH KỶ NIỆM.

NHỮNG CUỐN SÁCH MỘT THỜI ,
Những năm cấp 2 lũ chúng tôi có 4 đứa thân nhau đều mê truyện nên bao giờ cũng chiếm một bàn gần cuối lớp cho dễ bề cựa quậy. Trong 4 đứa thì có 3 thằng đều mê vẽ hơn học . ( Sau này chỉ có một thằng theo nghề họa sĩ khi vừa học xong lớp 7- Trường năng khiếu của tỉnh về hốt) . Những phóng tác biếm họa mọi thể loại gây nên những trận cười không thể hãm được trong giờ học. Không cười sao được khi vẽ máy bay ta bắn nhau với máy bay địch chảy cả....máu đỏ lòm .( Ấy là do có đứa bôi thêm mực đỏ vô cho nó hoành tráng). Sau nhiều lần bị nhắc nhở , thầy Lai bắt cả bàn đứng dậy và gắp 2 thằng tôi nhét vào bàn toàn con gái.
Kể từ hôm đó tôi ngồi kẹp giữa 2 cái tượng đồng vô hồn. Khỏi phải nói sự khó chịu, bứt rứt hành hạ thế nào. Bên trái tôi , ngồi đầu bàn là con Vinh . Nó nhỏ nhắn nhưng có khuôn mặt lạnh tanh , ít nói. Nó dân thành phố Vinh nhưng theo chị là giáo viên dạy cấp 3 lên đây nhập học vào đầu năm . Là tôi cũng chỉ loáng thoáng biết chung chung chứ tuyệt nhiên hai bên chẳng hề hỏi qua nhau một lời nào.
Cả một thời gian dài tôi chỉ mong tiếng trống giờ ra chơi để thoát cảnh ngồi tù mà thầy Lai tuyên án. Chẳng được cựa quậy, rọ rậy thì quay qua ngồi nghe...sấm. Lâu dần rồi cũng quen .
Mỗi lần làm bài kiểm tra hồi còn bàn cũ , chúng tôi ngó nghiêng nhau thoải mái. Lên đây ngồi môn tóan chết tiệt có tiết kiểm tra không làm được thì thôi bỏ qua, ngó nghiêng làm khỉ mốc gì.
Giờ ra chơi , con Vinh vẫn thường ngồi tại chỗ đọc sách. Nó đọc truyện. Một hôm thấy nó ngồi đọc truyện giở ra trang có minh họa , tôi tò mò ghé mắt vào xem rồi buột miệng :
- Minh họa của Văn Đa . Ông này vẽ ẩu lắm .
Hình như lần đầu tiên , con Vinh ngước nhìn tôi có vẻ thân thiện :
- Tân cũng đọc cuốn này rồi à ?
- Mình có biết là cuốn gì đâu, nhưng nhìn nét vẽ thì biết là ai vẽ minh họa. Văn Đa vẽ lớt phớt và nguệch ngoạc lắm.
Hắn vội lật lại trang đầu cuốn sách và à lên :
- Đúng rồi này , trình bày minh họa là Văn Đa .Thế người nào vẽ minh họa ung (ông) cũng biết à.
Tôi quả quyết không cần nghĩ.
- Sách Kim đồng , mình có thể nhận biết gần hết họa sĩ vẽ minh họa và truyện tranh.
Nó khen :
- Ung giỏi thật đấy . ( Ung là phương ngữ , biến âm của từ ông)
Tưởng rằng là xong , nhưng buổi học hôm sau , trước khi ra về , nó bảo nán lại một tý. Thì ra trong nó vẫn nghi hoặc khả năng thầy bói ăn may của tôi. Nó lôi trong cặp ra một xấp chừng 5 - 6 cuốn sách , thuộc tủ sách " Việc nhỏ nghĩa lớn " của nhà xuất bản Kim Đồng và thêm cuốn "Lá cờ thêu sáu chữ vàng". Đây là loại sách ra từng tập viết về gương người tốt việc tốt , mỗi bài thường vẫn có minh họa riêng. Nó giở ra những trang có vẽ hình minh họa , hỏi rằng ai vẽ, tôi chỉ đâu đúng đó , chả trật phát nào. Nó thán phục lắm.
- A đúng rồi , dưới hình minh họa có chữ ký của họa sĩ nên ung liếc nhanh thấy chứ gì ?
Tôi hào hứng nói với nó :
- Không cần nhìn . Mỗi họa sĩ có nét vẽ riêng cũng như chữ viết vậy. Tạ Thúc Bình có nét vẽ nghiêng về cổ kính dân gian , vẽ khuôn mặt luôn bầu bĩnh hiền từ không vẽ khuôn mặt độc ác được . Ông này vẽ minh họa chuyện cổ tích nhất xứ . Cửu Long Giang có lẽ là họa sĩ miền Nam nên vẽ xe tăng súng ống quân Mỹ cực giống. Nguyễn Bích có nét vẽ gãy , gương mặt xương xương vuông, vẽ nhiều truyện tranh về chống quân xâm lược Nguyên Mông. Ông ấy vẽ gương mặt Thoát Hoan và Ô Mã Nhi mắc cười và thấy ghét muốn đấm thẳng vào mặt luôn. Nhưng mình vẫn thích Huy Toàn , ông vẽ sống động đến cả từng chi tiết nhỏ nhất. Này nha , đây cái chai nằm lăn lóc thì phía xa xa có cái nút văng ra xa thấy chưa?Những sách ông vẽ minh họa đều làm mình mê.
Hắn ngồi ngẩn tò te trước những bức minh họa trong sách tôi vừa chỉ. Tôi còn nói rằng , với nhiều người , chỉ là đọc truyện không chú ý minh họa nhưng với mình thì phải biết ai là người trình bày minh họa . Lâu dần thành quen.
Hôm đó cả hai về muộn giữa nắng trưa . Và lần đầu tiên tôi biết ga lăng xách chiếc cặp cồng kềnh nặng vì sách giúp một đứa con gái nhưng bù lại mượn được mấy cuốn của nó về đọc.
Từ hôm đó , mặc dù chẳng nói chuyện với nhau , nhưng chúng tôi ở trong bầu không khí như loãng ra dễ thở hơn , thay cho không khí đặc quánh khó chịu trước đây . Tự dưng có được sự thông thoáng. Những lần làm bài kiểm tra toán , nó không còn bưng bít mà cố ý hạ thấp tay cho tôi nhìn chỉ vì tôi lười học toán. Cũng vì được ngó nhìn , tôi phát hiện ra dưới tóc mai nó , nó có một cái bớt màu nâu đỏ chừng nửa đốt ngón tay chờm ra chút ít khỏi tóc. Cái bớt ấy trở thành quen thuộc mỗi khi tôi nhìn nghiêng qua nó hướng lên bàn giáo viên.
Rồi chẳng biết từ khi nào nó đều đặn mang sách truyện cho tôi mượn. Nó cần mẫn lặng thinh như con ong chăm chỉ, cho mượn mà không yêu cầu trao đổi. Lũ chúng tôi như những con mọt sách nhưng toàn gặp thứ "chằng" phải có sách trao đổi. Sách nó cho mượn đọc xong tôi lại tuồn cho mấy đứa kia đọc tiếp. Sách được quay vòng dựa trên sự trao đổi với nhóm của nhà máy in cũng từ Vinh sơ tán lên. Chúng nó thuộc dân "có sổ gạo " nhiều sách lắm nhưng phải có sách đối ứng. Nông dân bảy mươi đời như tôi có tiền đâu mua sách. Dùng cuốn này đổi cuốn khác chưa đọc. Tất cả các sách truyện hầu hết đều mang chữ ký và tên chị nó - Lê Thi Minh Thái hoặc đóng dấu thư viện. Có những truyện xuất bản từ xa xưa như " Dế mèn phiêu lưu ký " với phần minh họa của họa sĩ Ngô Mạnh Lân , sách úa vàng như muốn rời ra từng mảnh. Chị nó là giáo viên toán , nó cũng giỏi toán , thế nhưng chịu khó mua sưu tầm được nhiều sách truyện ghê. Sau này nó nói nhà nó ở Vinh , có hẳn một tủ sách truyện của bố , có cả " Tam quốc diễn nghĩa " , " Thủy Hử " nhưng nó không đọc. Tôi mơ mình nằm bẹp trong trong cái tủ sách ấy làm loài gặm nhấm . Nó cười thật hiền lành.
Bước qua năm lớp 7 , Thầy Lai vẫn làm chủ nhiệm. Và chỗ ngồi vẫn đóng đinh như năm trước. Nhưng bây giờ đã khác , chúng tôi đã trở thành thân thiện hơn. Cái lạnh lùng của tượng đồng buổi ban đầu đã bay đi hết . Nó cũng cảm thấy thích thú khi xem minh họa và cũng cảm phục Huy Toàn vẽ đẹp dễ thương .Thấy nó viết chữ hơi tròn và đứng , tôi khuyên :
- Vinh nên viết hơi nghiêng đi một chút , một chút thôi sẽ đẹp. Chữ nét nghiêng nhìn mềm đẹp hơn chữ nét đứng.
Nó nghe theo và quả thật là chữ đẹp hơn chút chút . Tôi và nó mặc dù chẳng nói chuyện với nhau nhiều , nhưng trong ánh mắt thấy thật nhiều cảm mến. Nhất là những khi nó tìm được cuốn sách hay đem cho tôi mượn.Có hôm nó khệ nệ lôi từ cặp ra cuốn sách dày cộp, nặng nề - đó là cuốn "Mẫn và tôi " của Phan Tứ , trong cái hơi thở dồn dập mà thấy thương nó quá. Nó bảo mượn của ông thầy cùng dạy với chị nó . Trường cấp 3 có cả một thư viện sách nên nó nhờ chi mượn đem cho tôi mượn lại .Những lúc ấy tôi thấy nó rạng ngời đẹp . Đôi mắt trong ngần niềm vui. Nó không xinh, người nhỏ thó , nhưng sâu thẳm có gì đó thật dễ mến.
Một hôm không thấy nó đến lớp. Chỗ nó trống vắng làm tôi như mất điểm tựa, ngồi cứ như bị lệch nghiêng về một phía. Bấy giờ mới bước vào năm học được chừng hơn tháng. . Trời se lạnh , rả rích mưa . Mãi gần trưa , giờ của thầy Lai , ông nhìn vào bàn tôi và bảo :
- Anh ngồi xịch ra vị trí của Vinh. Bàn anh bây giờ 4 người. Vinh chuyển trường đi chỗ khác.
Một sự mất mát đầy bất ngờ , tiếc nuối , làm tôi hụt hẫng. Một năm qua chúng tôi bước qua nhiều cung bậc thật khó quên.
Ngồi vào chỗ nó , như một phản xạ tự nhiên , tôi quơ tay vào hốc bàn . Trong đó tôi chạm vào 2 cuốn sách. Tôi ngồi thấp thỏm chờ hết giờ . Nó bỏ quên hay cố ý để lại cho tôi 2 cuốn sách mà tôi yêu thích, như món quà chia tay. Đó là cuốn " Đội thiếu niên du kích Đình Bảng " và một cuốn khác . Mặc dù chẳng có mảnh giấy nào kẹp trong sách , nhưng trang đầu dưới cái tên Lê Thị Minh Thái vẫn thường thấy thì có thêm tên nó - Lê Thị Hồng Vinh , nét chữ nghiêng quen thuộc.
Buổi chiều thả trâu ra đồng tôi mang theo 1 cuốn để đọc. Đầu óc lung bung , chẳng đọc được chữ nào.Cái cảm giác như vừa đánh mất vật gì cứ lảng vảng trong đầu. Bên cái giếng hoang của một cơ quan sơ tán vì bom phá , tôi cứ ngồi nhặt từng viên đá ném xuống đáy giếng. Vang vọng lên những tiếng động vô hồn ...
Bước qua học kỳ 2 lớp 7 , tôi và cu Thắng - 2 trong số 4 thằng thân nhau cùng bàn cũ bất ngờ "rùa" được giải nhất và giải ba kỳ thi học sinh giỏi môn văn toàn huyện về cho trường, cho lớp. Đúng môn thầy chủ nhiệm luôn nên ngoài thư khen tôi được thầy Lai đặc xá cho về bàn cũ sum họp như phần thưởng . ( Năm đó mà thi vẽ máy bay ta bắn nhau với máy bay địch chảy máu chắc chúng tôi đạt giải đặc biệt. Tiếc quá). Rồi lò cò một chân chúng tôi cũng mò được cái bằng cấp 2 danh giá...
Bốn năm sau , thi xong môn cuối cùng kỳ thi đại học , vài ba đứa chúng tôi hè nhau đạp xe hơn ba chục cây số về Vinh coi cho biết cái thành phố nó như thế nào . Ấy là vì có lời rủ rê khích lệ của mấy đứa nhà máy in hiện đang sống ở Vinh nhưng là bạn học hồi cấp 2 với nhau. Hơn bốn giờ chiều chúng tôi lơ ngơ đến Vinh và tấp vào nhà thằng bạn. Chỉ kịp rửa mặt qua loa chúng tôi háo hức đi...xem phố phường. Thành phố thành phéo gì bụi đỏ quạch như nung gạch bám đầy hai bên đường .Thật bất ngờ khi về đứng trước cổng nhà thằng bạn chỉ tay về phía bên kia bảo :
- Cái Vinh , Vinh mắm - hồi học lớp mình nhà nó kia. Bây giờ vú vủng , đít đủng phổng phao thiếu nữ lắm. Bọn mày nhận không ra đâu.
Thì ra hồi đó chị Thái nó chuyển về một huyện gần thành phố Vinh dạy vào đầu năm và nó cũng theo về .
Ăn cơm xong , cả bọn bàn nhau đi rạp 12/9 xem phim cho biết cái sự...lên đời , cho thế giới biết mình là ai . Tôi lấy lý do nhức đầu ở nhà và mon men một mình tìm đến căn nhà của Vinh như thằng trộm. Căn nhà có cánh cổng bằng gỗ sơn xanh im lìm đóng. Ánh đèn xa xa vàng vọt hiu hắt lờ nhờ, nhờn nhợt lạnh. Bên trong , một cây sung xòa bóng tối ngay lối đi thêm phần bí ẩn. Hết đi qua đi lại , lại ngồi bệt xuống lề đường lén lút nhìn cánh cổng . Cả buổi tối không hề một lần mở ra..Mang theo tâm trạng buồn vui lẫn lộn , sáng sớm hôm sau chúng tôi chào thành phố bụi mù về nhà . Trong đầu cứ bịn rịn mãi hình ảnh cánh cổng màu xanh im lìm khóa.
***************
Sài gòn tháng 7 những cơn mưa về chiều . Do mưa nên tôi đến dự đám cưới " ầu ơ " muộn. Nói đám cưới " ầu ơ " là nói những đám cưới được mời mà không hẳn là bạn bè, anh em thân thuộc mà chỉ sơ sơ và thiệp rơi trúng đầu.
Được chỉ dẫn vào cái bàn chỉ có hai gã đàn ông còn toàn là phụ nữ , thật mừng hết biết. Có nghĩa là tránh được thảm họa no bia , được đúng nghĩa đi ăn đám cưới. Ba thằng đàn ông, rót bia nâng lên đặt xuống tùy thích không hề ép nhau. Để xã giao, tôi nâng ly chào bàn. Bất giác cái bớt ở dưới tóc mai của người phụ nữ ngồi cạnh làm tôi giật mình. Cũng góc nhìn này , ngày xưa mỗi lần nhìn qua nó , cái bớt gần bằng đốt tay màu nâu đỏ đập vào mắt tôi đầu tiên. Tôi run run khựng lại , một sự chộn rộn mừng vui khó tả. Nhất định là Vinh mắm . Tôi mạnh dạn chạm khẽ vào ly nước ngọt , mở lời :
- Mời em. Em ở Quận nào.?
Giọng Hà Nội nhẹ nhàng :
- Dạ , em ở ngoài bắc anh ạ.
- Em tên gì ? Tôi bắt đầu hồi hộp chờ câu trả lời.
- Em tên Hòa. Em vào Sài gòn có việc , sẵn dịp đi dự đám cưới con người bạn học ngày xưa bên ông xã .
Ngọn lửa hy vọng trong tôi như bị dội nước. Vinh mắm cũng tầm tuổi này , có chăng hơn bốn chục năm tôi không còn nhớ rõ khuôn mặt . Nhưng cái bớt này , nó quen thuộc không lẫn vào đâu được. Tôi mông lung đắn đo chờ thời gian trôi về cuối buổi tiệc để khỏi làm phiền, dễ bề trò chuyện hơn...
- Em ở Hà Nội à ?
- Không anh . Gia đình em ở Từ Sơn.
Bấy giờ em bắt đầu quan tâm đến tôi vì thấy tôi hơi nhiệt tình . Lác đác thực khách ra về và sự ồn ào cũng giảm bớt . Tôi buột miệng :
- Nhưng quê gốc của em là Vinh chứ ?
- Dạ đúng rứa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng lại chập chờn lóe lên .
- Nhà có cánh cổng màu xanh . Bên trong có một cây sung cạnh lối vào. Đúng không?
Cái ngạc nhiên và tò mò bấy giờ hiện lên về phía em .Em nhìn vào tôi thăm dò :
- Đấy là nhà bố mẹ em xưa. anh Quang em xây mới khác xưa rồi .Thế anh là bạn anh Quang hay bạn chị Thái ?
Đến đây thì tôi mừng lắm. không nhầm lẫn được nữa rồi. Tôi khí thế:
- Không . Anh là bạn với em gái của hai người ấy !
Đôi mắt Hòa ngại ngùng :
- Chịu thua thôi em không nhớ.
Một cảm giác run run tôi thắc mắc :
- Sao em lại là Hòa ? phải là...là .. Vinh , Lê Thị Hồng Vinh chứ !
Hòa cúi xuống ra chiều suy nghĩ . Cái bớt như đỏ thêm lên . Trong khoảng khắc để tìm và nhớ đến những khuôn mặt thân quen một thời xa xưa thật sự khó ,
- Vâng , Hòa là tên ở nhà lấy tên con gái đầu để gọi . Em không thể nhớ anh là ai, nhưng chắc chắn một người thân quen gia đình em ở Vinh .
Bấy giờ khách khứa vãn đi nhiều. Trong bàn mấy người ngồi cùng đã lục đục về . Tôi chìa tay :
- Chúng ta ra trước sảnh nhé.
Ngoài sảnh, nhiều người đợi chờ mưa tạnh nhưng trời vẫn vần vũ mưa. Mưa Sài Gòn ngày xưa nhoáng nhoàng mau tạnh , nay mắc chứng như ngoài bắc , kéo lê rê . Tôi nắm tay kéo Vinh mắm về phía cuối sảnh , sau mấy hàng cột.
Chúng tôi dừng lại. Trong tôi dập dờn cảm xúc. Nếu không có vết bớt kia chắc muôn đời chẳng nhận ra nhau.
- Cuốn sách Đội du kích thiếu niên Đình Bảng là viết về Đình bảng Bắc ninh đấy. -Tôi cởi mở ngay câu đầu tiên để hy vọng Vinh nghĩ về một cuốn sách.
Em vẫn tư lự và có phần lo ngại , ậm ừ không nói.
Trong tôi dâng tràn một cảm xúc vừa luýnh quýnh vừa bồn chồn nhớ về những cuốn sách truyện ngày xưa. Tôi nắm tay Vinh thốt lên :
- Vinh còn nhớ Huy Toàn vẽ minh họa cho cuốn Đội du kích thiếu niên Đình Bảng không ? Khuôn mặt bầu bầu đó.
Chỉ một chút ngập ngừng Vinh ngờ ngợ :
- Tân à - phải Tân hay vẽ tếu táo không?
Sau cái gật đầu là phút giây vỡ òa niềm vui. Vinh ôm lấy vai tôi vừa lắc vừa hỏi.
- Tân à - Sao để râu ria già thế? Có theo nghề họa sĩ không?
Nó ngồi thụp xuống ôm mặt .Tôi cúi xuống trả lời vừa đủ nó nghe :
- Ừ , mình đây , họa sĩ vẽ lam nham của lớp đây Vinh mắm!
Ngoài trời rào rào những hạt mưa xiên gợi nhớ nét chữ nghiêng nghiêng thưở nào. Lần đầu tiên tôi nhận thấy tiếng ào ào của mưa như tiếng hoan ca giờ ra chơi từ xa xưa vọng về . Những tiếng cười rải đầy sân trường trong veo tinh khiết, luôn thức dậy bất cứ lúc nào trên đường đời gập ghềnh sau này.
Kỷ niệm tuổi học trò nhiều khi chẳng là gì . Nhưng cũng có những kỷ niệm luôn ngọ nguậy suốt dọc đường đời và thấy niềm vui lây lan như được trở về tuổi thơ dữ dội ngày nào khi mà tuổi xế chiều đã hiu hắt nắng.
                 



    
   
 




           

   


 

103 nhận xét :

  1. Tem vàng cho chị Ngựa nào!
    Quý lắm đây! Đã qua kỳ ở cữ rồi phải không Lão?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị Ngựa mà quơ tem vàng
      Nhớ là tìm kiếm cô nàng cho ..Tân!
      Xin chị có chớ phân vân
      Lão đây một dạ một tâm mong chờ !
      hơhơ

      Xóa
    2. Lâng lâng... nên Lão mần thơ
      Lần này Lão lại mộng mơ ... chắc là!

      Xóa
  2. Đọc câu chuyện của Lão kể về ký ức học trò, những kỷ niệm... rồi 40 năm sau có cuộc hội ngộ bất ngờ thú vị.
    Hì hì... Bỗng dưng Vinh chuyển trường? Phải có lý do chi đó chơ! Gặp lại có xao xuyến không Lão?
    Những cuốn sách theo ta suốt cuộc đời, nhờ nó mà Lão rất có khiếu viết!
    Chiều nay thấy Lão đăng bài, chị vui lắm. Sang thăm và có đôi lời tùm lum tà la...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mỗi lúc mở blog , lão luôn nghĩ về sự khích lệ của chị. Nghĩ về chị , lão lại hình dung đến con Tằm nhả tơ và hy vọng học được nhiều ở chị.
      Vẫn luôn mong mang đến nhiều niềm vui tặng chị.

      Xóa
    2. Lão đừng học chị mần chi
      Rất mong Lão có niềm vui dâng đời

      Xóa
  3. Ôi, tưởng Lão khoá cửa luôn rồi chứ!
    Một bài viết thật tuyệt, ngoài cả sự mong đợi của OM. Khen thật lòng đấy, Lão lo túm mấy cọng râu lại dfi, kẻo nó rung rinh rụng hết. :D

    Tất cả những hoạ sĩ vẽ truyện tranh được nhắc đến trong bài viết này đều là người quen của gia đình OM, trong đó có 1 người là ông ngoại OM đó! Còn cuốn Đội thiếu niên du kích Đình Bảng, nếu là cuốn đầu tiên thì do ba OM vẽ minh hoạ.
    Đọc bài viết, nhớ lại những cuốn sách Kim Đồng xưa, trong lòng thấy vui vui. Cảm ơn Lão!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. oh - lão thật sự bất ngờ khi những họa sĩ tên tuổi vẽ minh họa ngày xưa của nhà xuất bản Kim đồng lại là những người thân quen gia đình OM. Em lại mở ra cho lão nhiều điều tò mò và hâm mộ đấy.
      Nói thêm về Văn Đa. Ngày ấy Văn Đa thuộc diện vẽ hơi ít so với các họa sĩ khác trong minh họa sách Kim đồng. Tuy nhiên lão vẫn nhớ nét vẽ của ông. Cái cảm nhận trẻ con với những đường nét minh họa thiên về ẩn dụ , hơi hướng của trừu tương chưa được biết tới nên cho là vẽ xấu , lớt phớt cẩu thả là rất trẻ con. Sau này lớn thêm lên một tý , lão nhận thấy những mảng nét mang tính ẩn dụ ấy , những đường nét thiên về trừu tượng nhiều khi là họa sĩ giỏi. Vì vẽ nó khó hơn hẳn kiểu chân phương như Huy toàn , Nguyễn Bích... Rất tiếc là đã quá lâu , lão không còn nhớ ai là người vẽ Minh họa trong Đội du kích thiếu niên Đình Bảng. Nhưng dù sao cũng thấy niềm vui vì biết được người vẽ như OM cung cấp.
      Ngày xưa có 4 đứa thân nhau - nhưng trong đó có 3 đứa đều mê hội họa. Một đứa theo nghiệp ấy còn lão và thằng kia thì không nhưng vẫn đau đáu thích xem hội họa. Lão từng gối đầu giường cuốn " Bước đầu học vẽ " của Nguyễn Văn Tỵ đấy ....
      Khi viết bài này , hình ảnh của OM hiện vào trong trang viết của lão đấy . Vì lão biết sẽ xới lên nhiều kỷ niệm cho những người một thuở đọc truyện tranh và minh họa của nhà xb Kim đồng.
      Lời khen khích lệ của OM làm lão ...rụng hết cả râu - điều mà lão không thích chút nào . Không râu thì còn gì để bàn - vì phụ nữ bảo : - Hôn mà không có râu như thể ăn canh chẳng có bột ngọt! Có ngứa ngáy cũng giữ gìn râu cẩn thận cho quý...cô ! hehe

      Xóa
    2. Chờ nghe kể về 3 người bạn mê hội hoạ thời đó nha Lão!
      Đồng ý với nhạn xét của Lão về HS Văn Đa. Người nhà OM biết ông ấy thôi, chứ OM quên mất rồi, vì lúc ấy OM nhỏ quá.

      Xóa
  4. Sang muộn, tránh được cái tem đồng của lão.
    Đọc văn lão chợt nghĩ đến CÔ GÁI ĐẾN TỪ HÔM QUA của Nguyễn Nhật Ánh. Nhưng có điều, "tôi" trong truyện gặp cô bạn cũ sớm hơn để có một mối tình thật đẹp. Còn lão gặp khi người ta đã đi dự đám cưới con người bạn học cũ của ông xã. Chán thế!
    Xin chúc mừng vào ngày đẹp trời lão đã mở cửa mời khách!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em đừng nhắc đến những cô nàng mà lão thèm.
      Cuộc gặp bất ngờ đã đẩy lão đến bài viết. Một bài viết khá nhanh so với những bài khác vì mọi thứ có sẵn.
      Hy vọng là lão lấy được phong độ không bằng em nhưng cũng xem xém gần bằng trong năng lượng viết.

      Xóa
    2. Cái gì lão cũng giỏi: văn chương, hội họa, âm nhạc, bếp núc, và cả...chê cũng tài luôn. Thế mà lão lại bảo "Hy vọng là lão lấy được phong độ không bằng em nhưng cũng xem xém gần bằng trong năng lượng viết." Hi vọng và chờ mỗi tháng đọc của lão dăm bài.
      Sắp tới, có thể (chỉ là có thể thôi nhé) sẽ có chuyện xẩy ra ngoài ý muốn đối với em, chắc em phải dừng viết lại ít lâu.

      Xóa
    3. Lại có chuyện chi mà nghỉ viết - viết như là hơi thở cuộc sống của em - ấy nhỉ?
      Ngoài những cái em khen giỏi - nhưng thực ra ko giỏi - , lão còn có cái giỏi hơn nữa mà em chưa biết đó thôi ! hehe

      Xóa
    4. Khi nào được tận mắt thấy cái gì ấy giỏi hơn của lão, em sẽ nói cho lão biết điều có thể ấy của em.

      Xóa
  5. Oái, đã hẹn là nhất định phải cướp được Tem Vàng. Nhưng chị Ngựa nhanh chân hơn em rồi. Lại cả chị OM và chị NT nữa.
    Thôi, em làm cái Tem...Kim cương, rồi đọc đây.

    Trả lờiXóa
  6. Ôi chao! Quá hay và cuốn hút.
    Một ký ức đẹp. Một rung động đáng để lưu giữ mãi trong tim. Không chỉ có thế, còn là một thời đã qua đầy ấn tượng nữa. Lão khắc họa nhân vật rất đậm nét, rất cá tính.
    Nhưng mà em tò mò, sau đoạn gặp gỡ này thì dư lào nhỉ??? :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Này này, nhà báo Lộc Vừng!
      Không có kiểu dọn mâm ra rồi bảo khách: "Mọi người ăn uống thoải mái nhé, chủ nhà bận quá không tiếp được" như thế đâu nhé.
      Mở com đi.

      Xóa
    2. Lão cũng tò mò muốn hỏi Lộc Vừng là có nên viết tiếp khúc sau .".Dư lào " không đấy.
      Được chuyên ngành báo chí khen , mấy sợi râu của lão cứ rung rinh ngứa suốt đêm qua! khỉ thật .

      Xóa
    3. Thôi nào, tò mò hỏi han gì nữa, dư lào thì cứ kể tiếp đi trước khi mấy cọng râu rụng hết, Lão à! :D

      Xóa
    4. Quan điểm của tiểu tặc là một két thúc mở thế này tha hồ cho người ta suy đoán, tưởng tượng.:)
      Câu chuyện và cái kết đẹp như tiểu thuyết lão ạ! Mà lão rung rinh sớm và lâu phết nhỉ!:)
      Muốn viết thêm chút nữa ngưng tiểu nữ ( tặc) đang dùng điện thoại nên chỉ nói được vài lời thế thôi!

      Xóa
    5. Ui, gõ trên đt máy cứ đơ ra không kiểm tra lại được ,thành ra lỗi chính tả nhiều quá!:(

      Xóa
    6. Cảm ơn Ếch. Cần quái gì chính với tả hả em. Chỉ cần em xuất hiện trên trang blog của lão là đã làm lão liêu xiêu , nôn nao , cồn cào , lào xào rồi ! hehe
      Vui nhé em.

      Xóa
    7. Cả xóm blog quyết định chờ xem đoạn DƯ LÀO của Lão đới.
      Lão viết đi nhé.

      Xóa
    8. Chị ơi, có những bài viết không nên để mất thời gian com của mọi người mà.

      Xóa
  7. Cái bọn con trai thời đi học, sau một thời gian dài xa cách, gặp lại, đứa nào cũng cứ xưng "anh" zô diên" với tụi con gái cùng lớp xưa.
    Dẫn dắt truyện và nhẩn nha để đi đến một cái kết đẹp như hư cấu!
    Lão này tưởng gác kiếm vậy mà tái xuất giang hồ gớm!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tuổi học trò mãi mãi thật khó quên đúng không HL, nhất là những học trò cá biệt như lão!
      Bất ngờ gặp lai ngày xưa , đã mang đến cảm xúc đẩy lão đến với entry này và mở blog.
      Không gì sướng bằng , găp lại bạn gái cùng học ngày xưa để được thể hiện mình là...anh chúng nó ! hehe . Được thể hiện anh em với các cô nàng ngày xưa như một sự cuốn hút vậy. Sung sướng lắm.
      Ngoài bắc còn gọi là tớ với cậu.Ở Nghệ chỉ mày tao , lớn thêm một chút thì hơi né từ này và chuyển qua xưng mình , gọi tên...Chẳng được gọi bằng anh , cú lắm. Giờ thì anh nhé ! mãi mãi là anh. hehe
      Lão cảm ơn em .

      Xóa
  8. Chị nghĩ: Chắc chắn sau ẻn này, mọi người được nhâm nhi... sau cuộc gặp đó, tiếp theo sẽ "như thế lào!". Chủ nhật này thực sự sôi động phải không Lão?

    Trả lờiXóa
  9. Sáng chủ nhật, đọc hay quá anh Tân ơi. Em kém anh xíu tuổi thôi cái thời say mê đến khát khao đọc sách, dấu ngọn đèn đọc thâu đêm để mai còn trả... hai truyện kỷ niệm của bạn Vinh dấu trong ngăn bàn PH cũng đọc rồi thích lắm... Sau 40 năm, anh viết cái giây phút hai người gặp nhau nhận ra nhau ... hồi hộp... hay lắm, đẹp lắm... Trong cuộc đời này mấy ai có được tình cảm đó đâu anh Tân ạ. Tuổi "chớm già" giữ đến hết đời kỷ niệm đẹp lãng mạn ấy anh nhé... ui trời, em phải đi nấu cơm đây, tạm biệt anh nhé! Đọc tâm sự của anh thấy mình "chớm già" nhưng trẻ lại chút đó. Chủ nhật vui vui anh nha!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Những cuốn sách một thời , vô tình sẽ xới lên nhiều kỷ niệm ngọt ngào thời thơ ấu cho mọi người. Ai cũng qua thời học trò cả em nhỉ.
      Đúng là không dễ gì có sự may mắn gặp lai nhau sau hơn 4 chục năm như lão. Vì cảm xúc cuộc gặp , nó đẩy lão ngồi vào bàn viết và mở lại blog trong thời gian đang tĩnh...già ! hehe - chúc vui nhé cô giáo.

      Xóa
  10. Qua thời gian lão đóng cửa nhà để "dưỡng già" và bảo dưỡng mái tóc muối tiêu cho đen trở lại.
    Đoạn đầu các trò nghịch của bọn lão khiến tôi nhớ một câu chuyện có một người buổi sáng mai ngoáy muiix lôi ra được cục cứt mũi tròn bằng đầu đữa rồi cứ chăm chú, nghiêng ngó. Khiễn một người đi qua cảm thấy tò mò liền "mượn" người ấy cục cứt mũi để lấy hai ngón tay nắn, bóp...rồi lại nhìn và đưa lên mũi ngửi và nói: Không vị, màu đen, mềm...sáp không phải sáp. nến không phải nến, nhựa không phải là nhựa...rồi quay lại hỏi người "chủ'': Vậy anh "lôi" nó từ đâu ra? Người chủ mỉm cười: Từ trong lỗ mũi!
    Cuộc gặp mặt sau 40 năm tuy có đột ngột, hiếm hoi, muộn mằn nhưng kết cục tôi đoán gặp chũng là chỉ để gặp thôi! Chợ chiều đã tắt nắng rồi còn làm quái được gì? Cũng như những đội viên "Đội du kích thiếu niên Đình Bảng" giờ cũng là người thiên cổ gần hết cả rồi! May ra bây giờ chỉ còn người Đội trưởng Nguyễn Thạc Hoàn (cậu bé Hoan) và vài ba đội viên nữa mà thôi! Mà Lão cũng sắp là người "cổ thiên" rồi còn trẻ trung gì nữa đâu?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chẳng biết sau này , một khi nào đó , cu Thắng có tìm hiểu sâu thêm thành phần của cứt mũi không , nhưng cái đồ quỷ ấy gắn vào ngòi bút thì đến là khổ. Tắc mực viết không ra chẳng biết lý do là sao.
      Lâu quá rồi , các nhân vật trong Đội du kích thiếu niên Đình Bảng lão không còn nhớ hết , chỉ nhớ mỗi Dìn Và Húc. Nhưng cuốn sách ấy đọc cuốn hút lắm .
      Lão sẽ cố tìm lại cuốn sách này - bản in đầu tiên - bản in năm 1966, vì tò mò muốn biết người minh họa cho cuốn này. Minh họa nó là bố OM - một điều bất ngờ với lão. Nếu vô tình anh gặp lại cuốn này ở đâu , xem phần minh họa là ai và alo cho lão với nhé..
      Gíup lão nhé - lão gả bà chị gái ở quê cho !

      Xóa
  11. Một tình bạn thời học trò thật dễ thương.Nhờ cái nhìn nghiêng mà nhớ cái bớt hồng lâu thế nên kết luận:nhìn nghiêng thú vị hơn nhìn thẳng !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hơhơ - Mãi giờ mới biết là nhìn nghiêng thú vị , và cả hấp dẫn hơn khi nhìn thẳng như anh nói !

      Xóa
  12. Bây giờ thì XS mới hiểu tại sao Lão lại còm trong bài Về Kinh Bắc với những cảm xúc như vậy! Một thời đã xa thật xa lại ào về phải không Lão? Mà hỏi thật Lão nhé khi ra trước sảnh Lão nắm tay chị Vinh ( Hòa) Lão có cảm giác ra sao mà Lão không miêu tả lại...Còn chị ấy có hỏi là tại sao bây giờ Lão nhiều Xương Sườn như thế này không?
    ( Hai câu hỏi này là XS Phạt Lão đưa đường đến Quê Hương xong khóa cửa...)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thiết nghĩ , em không nên hỏi khó lão .Nên hỏi những câu dễ dễ thôi em.
      Đúng là đãng trí em nhỉ. Lão nhớ là đọc bài bình của em về một bài thơ chị Ngựa , lão cao hứng muốn chia sẻ với em về bài thơ Quê Hương của chị ấy. Nhưng em chưa kịp đến thì lão đã đóng blog rồi mà không mảy may nghĩ đến. Trước người khác lão ân hận 1 - trước một người đẹp như em lão ân hận tới 10 đấy nhé !
      Còn cảm xúc với bài về Kinh bắc thì đúng như em nói - Nó xới lên nhiều kỷ niệm trong lão . Cảm ơn nhé , đừng hỏi khó nhau mà khó giả nhời !

      Xóa
    2. Lão Không phải Ân Hận vì Ba điều sau : Thứ nhất XS chưa bao giờ là người đẹp đúng nghĩa.. Thứ hai nhờ lão khóa cửa XS đã cảm nhận bài Quê Hương. Sau khi cảm nhận thì được chị Ngựa gửi cho đọc bài của Lão....
      XS tự an ủi mình "ĐÀN BÀ SÂU SẮC NHƯ CƠI ĐỰNG TRẦU" trước bài bình của Lão... May chứ hôm đó Lão mở cửa thì XS đâu dám liều viết trước 'NÔNG NỔI GIẾNG KHƠI" đâu...Huề nha Lão. Chúc Lão vui

      Xóa
  13. Ôi chao, chiều qua khi đọc lời com của lão bên trang nhà mình, mình đã tức tốc sang nhà lão ngay và đọc ngấu nghiến truyện của lão. Rất thích! Trong một cảm xúc vỡ òa mình đã viết lời com. Nhưng khi viết vừa xong vào xuất bản thì mất điện. Định cop lại nhận xét để khi nào có điện thì đăng lên nhưng lại chẳng tìm thấy đâu nữa. Buồn quá! Tắt máy ra làm vườn . Sau đó vào nấu ăn và tối lại có khách. Cứ thế, cho đến chiều nay mới vô mạng đây. Đọc lại một lần nữa. Vẫn thấy hứng thú như thường. Chà tình thủa học trò tuy chưa ngỏ mà ám ảnh lạ lùng. Mình cứ tự hỏi liệu có phải mối tình ấy lão ấp ủ bao lâu đã hóa trầm, rồi lại cho nó ra đời sau một khoảng lặng dài dưỡng sức nên khiến người đọc thích thú hơn chăng? Hổng biết nữa. Nhưng thú thật là mình thích truyện này lắm. Đã biết một lão Tan với văn phong tưng tửng sắc sảo; một cách nhìn đời hơi kiêu bạc. Giờ lại biết đến lão với văn phong trữ tình đằm thắm của một chàng trai tinh tế,hơi dụt dè (khi biết tin bạn nghỉ học, khi nhận sách bạn để lại, rồi lần đầu rón rén đến cổng nhà bạn chờ cổng mở. Cả việc nhận ra vết bớt của bạn cho đến khi gặp lại sau bốn mươi năm...)Đặc biệt là lại hiểu thêm rằng lão mê đọc truyện và rất có năng khiếu cảm nhận hội họa nữa thì càng thú vị hơn về con người lão đấy. Khá đa năng nhỉ? Vậy có nhiều nàng mê mết lão không?
    Tuy nhiên mình thấy truyện của lão còn một số từ có thể là do đánh máy nhầm chăng: Ví như từ: Vinh thoảng thốt, thảng thốt chứ nhỉ? Hay từ "cảm nhận" trong câu: " Đó là một cảm nhận sai lầm vì qua một thời gian ngắn thầy cũng thừa biết cái trung tâm của những ồn ào này qua lời các thầy cô giáo khác mách lại". Mình thấy từ đó nên thay bằng ý nghĩ, suy nghĩ hoặc từ nào đó..sẽ hợp hơn. Ngoài ra còn một vài câu văn chưa được hay lắm. Ví như câu: " Nó ngắm nghía từ trên xuống dưới rồi lại ôm chầm lấy vai tôi , cứ hỏi mãi một câu :..".Theo mình từ "Nó" ở đây chưa ổn lắm. Ở đoạn này có thể phải để cho Vinh ôm chầm lấy lão hỏi câu đó rồi lại buông lão ra nhìn ngắm và khẳng định : Đúng là Tân rồi thì sẽ hợp lô gichs hơn. Còn đoạn sau lão viết về cách trả lời và cảm giác của lão trước trận mưa rào ấy thì mình thấy rất tuyệt.
    Rất chân thành chia sẻ với lão như vậy. Có gì không bằng lòng lão bỏ qua cho mình nha.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Còn câu này nữa chị Song Thu này: "sẵn dịp đi dự đám cưới con của người bạn học xưa ông xã ." từ "của" lão đặt sai vị trí. Nhưng để kệ thế đi chị, vườn lão không phải dọn đâu, lão cố để vậy đó.

      Xóa
    2. Cảm ơn em đã ...cuốc nhà lão cục đá to. Lão ngoan ngoãn sửa không chỉ vì đúng mà còn vì là...là người đẹp!
      Đàn ông rất thích cái nhìn tinh tường như thế - nhìn cái gì là...rõ mồn một cái đó ! hehe

      Xóa
    3. @ Chi ST - Với lời còm đầy nhiệt huyết của chị , lão rất mừng . Mừng vì người đọc không qua loa đại khái , mừng vì sự góp ý chân tình và trên hết là cái tâm gửi cả vào lời còm. Lão sẽ lắng nghe để khắc phục dần chị nhé.
      Cuộc gặp bất ngờ mang đến cảm xúc cho lão viết entry này và mở lại blog. Khúc đoạn gặp nhau gần đúng như thế hoặc na ná như thế . Vì thực ra trong lúc ấy có nhiều bối rối , hân hoan cũng không thể nhớ rõ chi tiết .
      Có thể nói thêm khúc này. Ở cái tuổi 12 - 13 bấy giờ , lũ con trai còn vô tâm lắm. Hầu như chưa có khái niệm yêu đương và rất vô tư trước bọn con gái mà không hề lăn tăn gì. Tình cảm trong vắt và đơn thuần là bạn.Thế hệ bây giờ hình như dậy thì sớm hơn so với thế hệ chi em mình.
      - Vì không muốn rông dài , nên lão không muốn nói đến một phần quan trong .Đó là việc Vinh đã có những thay đổi rõ nét , từ khi chẳng biết chẳng để ý gì về hình minh họa. Nhưng từ ngày lão có những phân tích thì nó cũng có vẻ đam mê theo. Sự cộng hưởng ấy kéo theo những chuyện xoay quanh họa sĩ Huy Toàn giữa 2 đứa mà lão không muốn đưa vào vì dài dòng. Nó trở thành một phần lớn của kỷ niệm , mà sau này chỉ cần nhắc đến Huy Toàn thì Vinh nhận ra ngay....
      Lão xin cảm ơn sự chân thành và khuyến khích của chị

      Xóa
  14. Ngoài trời rào rào những hạt mưa xiên gợi nhớ nét chữ nghiêng nghiêng thưở nào. Lần đầu tiên tôi nhận thấy tiếng ào ào của mưa như có nhạc , như vang vọng tiếng hoan ca bay bổng....
    Kỷ niệm tuổi học trò nhiều khi chẳng là gì . Nhưng cũng có những kỷ niệm tuổi trắng trong ấy , ngọ nguậy suốt dọc đường đời và kết thành tấm thảm êm ái cho ta dựa tựa ở tuồi chớm già.
    -------------------------------
    Sao Lão viết hay quá vậy! Em "mê" Lão rồi nè! Hồi giờ sợ Lão không dám qua! Nay thấy Lão dễ thương đấy chứ, qua những kỉ niệm của Lão!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nghe em nói ...nói ..Mê lão , lão lão lao xao bồn chồn trằn trọc cả đêm ,chỉ chợp mắt ngủ được có ...8 tiếng!
      Vui nhé -

      Xóa
  15. Đoạn kết của entry cứ làm lòng người riu ríu lại Lão à: "Kỷ niệm tuổi học trò nhiều khi chẳng là gì. Nhưng cũng có những kỷ niệm tuổi trắng trong ấy, ngọ nguậy suốt dọc đường đời và kết thành tấm thảm êm ái cho ta dựa tựa ở tuồi chớm già".

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng là kỷ niệm thời học sinh thật khó quên với mỗi chúng ta. Câu chuyện có thể là riêng của lão nhưng sẽ xới lên nhiều kỷ niệm trong mỗi người về cái tuổi học trò ấy .
      Chúc em niềm vui

      Xóa
  16. Ghét cái lão Tân già này thế! Sang thăm, khóa cửa im ỉm, không thể vào! Bây giờ, lão mở cửa cho vào thì lại khiến người ta hồi hộp đứng tim và rớt nước mắt cảm động vì truyện của lão chứ, hix..,.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hừm...Đã là lão rồi còn dí thêm chữ già nữa , làm lão oằn cả...người !
      Ngước nhìn cái nik của em , lão cứ ngẩn tò te vì ...xa xôi quá .nghe nói " Ngàn vàng " đã là xa xôi - " Ngàn đô " chắc còn xa thêm hơn nữa! hơhơ...
      Lão thành thật xin lỗi thời gian qua đã đóng blog , gây chút phiền hà cho mọi người khi muốn ghé thăm. Câu chuyện về tuổi học trò và trên hết là cuộc gặp đã làm nên cảm xúc cho lão mở lai blog.
      Em có khóc , cần người...lau nước mắt , lão xin giơ tay nhé ! hehe
      Vui nhé em .

      Xóa
  17. Thời đi học còn niên thiếu mình cũng đã mê hội họa như Lão và nhìn tranh là biết tên tác giả qua phong cách và bút pháp của họ ko lẫn vào đâu được. Họa sĩ Văn Đa thời đó là họa sĩ chính của tạp chí Văn nghệ Quân đội, tranh minh họa của ông ko nắn nót như Tạ Thúc Bình hoặc Huy Toàn, tuy chỉ phác thảo tạc mộc đơn sơ nhưng rất sống động và có hồn, đầy gợi cảm...
    Bài viết của Lão đúng là "kỷ niệm sâu sắc" thật trữ tình. Mình đọc rất xúc động vì ko những thấy bóng mình trong đó mà còn là cách dẫn chuyện có duyên của Lão khiến sự chân thực càng trong sáng lung linh hơn!...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thời anh em mình , luôn đói sách. Nhà lão 7 đời làm nghề nông , nên có thèm sách cũng chỉ đi đọc ké. Ra hiệu sách , nói với cô bán hàng , xem cuốn nọ cuốn kia và dựa vào bức tường đọc ngấu nghiến cho hết...
      Nhận xét về họa sĩ Văn Đa là cái nhìn trẻ con thời điểm ấy. sau này lớn thêm một chút thì nhìn nhận lại khác ( Anh có thể tham khảo thêm lão trả lời OM phía trên )
      Chúc anh luôn vui khỏe.

      Xóa
  18. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  19. Sang thăm lão Tan, chúc sức khỏe !

    Trả lờiXóa
  20. "Trái tim em 2 lần mở cửa, một đón vào một tống cổ anh ra" khakhakha !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu lắm mới thấy Mai Trang Huỳnh - Người con của Miền tây Nam bộ - ghé thăm nhà lão. Nói vậy thôi - thời gian qua lão tạm nghỉ , đóng blog để...thở. Lão sẽ dao lòng vòng blog bạn bè thời gian tới . Chúc MTH nhiều niềm vui

      Xóa
  21. Hì hì ...hôm nay mới có thời gian rảnh để sang ngắm cái bộ xương sườn của anh đây ...đọc bài viết này tự nhiên thấy nhớ tuổi thơ của mình quá ...vẫn những cuốn chuyện Mẫn và Tôi , đội thiếu niên du kích Đình Bảng , Nhãn đầu mùa ...Đứng trước biển ...những cuốn chuyện mà ngày ấy muốn đọc phải giấu giấu giếm giếm và như anh nói phải có chuyện trao đổi thì mới mong đọc được nhiều cuốn khác ...chuyện anh viết rất thật , rất tình cảm , vẫn cái giọng tưng tửng dẫn dắt người đọc xuyên suốt từ hồi còn ngồi cạnh nhau cho đến khi gặp lại ...mà em cũng phải công nhận là anh dũng cảm thật đấy , dám nắm tay nàng mà chạy ra ngoài sảnh để nói chuyện ...một câu chuyện kết thúc rất đẹp khi hai người gặp lại nhau sau bao năm xa cách với kỷ niệm là những cuốn chuyện đã kết nối tình bạn rất sáng trong từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường ...hay thật đấy ...hy vọng lần sau vào nhà anh lại được đọc thêm những câu chuyện thú vị hơn nữa ...!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ngỡ tưởng người đẹp Hải Dương , xem của...lão xong rồi về mà không có nhận xét gì lão hơi thắc mắc ! Nay quay lai ...khen là lão mừng rồi ! hehe

      Xóa

  22. tan_262
    09:58 Ngày 04 tháng 08 năm 2014 Reply
    Chẳng biết sau này , một khi nào đó , cu Thắng có tìm hiểu sâu thêm thành phần của cứt mũi không , nhưng cái đồ quỷ ấy gắn vào ngòi bút thì đến là khổ. Tắc mực viết không ra chẳng biết lý do là sao.
    Lâu quá rồi , các nhân vật trong Đội du kích thiếu niên Đình Bảng lão không còn nhớ hết , chỉ nhớ mỗi Dìn Và Húc. Nhưng cuốn sách ấy đọc cuốn hút lắm .
    Lão sẽ cố tìm lại cuốn sách này - bản in đầu tiên - bản in năm 1966, vì tò mò muốn biết người minh họa cho cuốn này. Minh họa nó là bố OM - một điều bất ngờ với lão. Nếu vô tình anh gặp lại cuốn này ở đâu , xem phần minh họa là ai và alo cho lão với nhé..
    Gíup lão nhé - lão gả bà chị gái ở quê cho !
    Đọc xong ko nhịn được cười , một lão thì năm thê bảy thiếp , một lão thì chẳng có nổi một mụn tình nào thế mà còn cao giọng : giúp lão nhé - lão gả bà chị gái ở quê cho ....
    Em lạy hồn ...hồn hãy lo phần hồn đi hồn ạ ...hì hì ..tháng cô hồn mà anh !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em cười đẹp lắm đó , Lão Lơ mà nhìn thấy chắc...sập lều vịt của em chứ chẳng chơi.
      Vui nhé người đẹp. Thường qua cười với một cái cho lòng lão lên mùi...hương !

      Xóa
    2. Viết tiếp đi lão Tan ơi. Thèm đọc bài mới của lão quá trời luôn

      Xóa
    3. Lão sẽ cố gắng , bút nhiều ...mực như lão Tuân để viết cho chị! hehe

      Xóa
  23. Rảnh thì kể tiếp để biết dư lào đi, nóng ruột!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừà - Lão xin ngoan ngoãn vâng lời người đẹp khi trong người thấy muốn viết nhé

      Xóa
  24. Bây giờ Lão xoay sang viết TỰ TRUYỆN ạ ? Chuyện Lão kể hấp dẫn lắm ! Mattroi đọc mà cứ cười tủm tỉm một mình suốt từ đầu tới cuối truyện đấy ! Nhưng tiếc là cái đoạn kết nó hơi hụt hẫng quá ! Phải mất mấy chục năm tìm kiếm ngóng chờ thế mà lúc gặp lại thì chẳng nên cơm cháo gì ! :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hừm...Sao em lại bảo ..." Sau bao năm gặp lại chẳng nên cơm cháo gì "? Có chấm mút được gì thì cũng không nên khai báo! hehe

      Xóa
  25. Cũng vớt vát lại được cái ôm sau lần gặp lại lão nhỉ ...hì hì ...mà lão ăn gian quá thể cơ , nhà lão đóng cửa im ỉm thế mà lão bảo em sang xem ...của lão ...xem gì đây ? xem bút hết mực à ? hì hì ...lão viết bài mới đi nhé rồi em sang xem ...nếu ko viết em sẽ tin là bút lão hết mực đấy ...! ...hì hì ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hì...Dung Nguyên Thanh à, bút lão này tắc mực chứ không phải hết. Có nghĩa là bơm vào đầy bụng rồi cũng không cho ra được. Khổ thế nên lão...chỉ biết ngắm trời mưa khi cô bạn cũ vừa ôm vừa lắc.

      Xóa
    2. Hai người đẹp có ...coi của lão là quý rồi ! Hơhơ...Bút hết mực , còn lâu nhé. Hãy đợi đấy !

      Xóa
  26. Truyện ký của lão hay lắm, tuổi học trò có những kỷ niệm không bao giờ quên nhỉ. Tình huống hai người gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách cũng đầy bất ngờ, nhưng đúng là có chút phí hoài đấy!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hình như càng tiến về già , con người ta thường nghĩ tới những kỷ niệm tuổi ấu thơ. Nó như niềm an ủi vỗ về cho hiện tại mà thời trẻ tuổi chúng ta bị khỏa lấp do bộn bề lo toan cuộc sống chị nhỉ.
      Xin chia sẻ thêm với chị. Chúc chị luôn an lành

      Xóa
  27. Em sang đọc lại bài của lão viết vẫn thấy thú vị vì cái trò nghịch của tuổi học trò ...mà phải công nhận trí nhớ của lão tốt thật ...nhớ từng chi tiết nhỏ ...ngay cả những phần minh họa của các cuốn truyện mà lão cũng nhớ ...em cứ nghĩ sao lão có lắm tài lẻ thế nhỉ ...nhưng gì thì gì em vẫn thích lão bình thơ hơn ...mỗi bài bình thơ của lão em phải vào mấy lần để đọc , bài lão bình rất hay và rất dể hiểu ...Bây h em lại nói đến cái còm của chị Nhật Thành Hồ ...thật buồn cười khi chị ấy nói : Bút lão này tắc mực chứ ko phải hết mực ....khà khà... công nhận chị Hồ nhận xét tinh đời , đúng là lão có viết thường xuyên đâu mà bảo bút lão hết mực chứ ...hí hí ...em cám ơn chị Hồ đã cho em một trận cười ...hay thật
    "Chiếc bút Kim tinh , viết ko ra mực.." đấy là lời lão nói đấy nhá ...khà khà !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Suốt cả chiều nay , lão lâng lâng trong trạng thái hạnh phúc đấy. Được người đẹp thích lão ...bình thơ là triệu chứng người đẹp sắp thích cái khác ở lão nữa rồi ! Nghĩ mà nôn nao như thưở 18 đôi mươi ấy nhé ! hehehe
      Vui tý chút - đừng ném đá mà...sập cái lều ..gà của lão nhé em .
      Lều vịt người đẹp ra vào
      Ta đây quyết sắm ...lều gà theo em !
      hehe

      Xóa
    2. Dung à, cái bút ấy mà, nếu hết mực thì ta yên tâm cất nó vào trong cặp, khỏi băn khoăn. Nhưng nó chỉ tắc thôi. Bực mình lắm đấy. Cào cho đến rách giấy này, vẩy thật mạnh này. Khi viết thì không ra nhưng vẩy thì ra tứ tung, chỉ tổ bẩn giấy, tốn mực. Cái bút của lão Tan í mà, cứ gạch chỗ này, vẩy chỗ kia nhặng xị lên, nhưng khi cô bạn cũ vừa cầm ( í quên, vừa ôm) vừa lắc thì lại...tắc. He he...

      Xóa
  28. Lão nhắn cho em địa chỉ để em gửi sách nhé ạ! Địa chỉ mail của em là tanvandieuthu@gmail.com

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lão xin cảm ơn em có nhã ý tặng sách cho lão. Lão xin có mấy lời cùng em.
      Hôm trước lão có nhận được lời tặng sách của em , lão nghĩ rằng - Một cuốn sách với bao tâm huyết , có cả nước mắt mồ hôi trong đó khi được in ra. Vì thế để ủng hộ em , ủng hộ tâm huyết viết của em , tốt nhất là ra Nhà sách ngó xem để mua. Mua sản phẩm của em tức là ủng hộ em .
      Tựa đề là " Loa Kèn trắng ", làm lão nhớ đến truyện ngắn của Phạm thị Minh Thư năm nào - giải nhất tạp chí VNQĐ , viết rất hay thời điểm ấy lão đọc. Ngày xưa ấy , ngoài đời lão chưa từng biết đến loài hoa này. Sau khi nó lên truyện , lão mới chú ý hơn...
      Sau khi dạo Nhà sách , nếu không có " Loa Kèn trắng - đợi anh" bày bán , lão sẽ gửi thư mail cho em.
      Blog em lão muốn đọc - nhưng không vào được. Cứ vào chưa kịp chào hỏi là ...lựu đạn nổ văng ra khỏi nhà. Nghe đâu blog em nặng quá , ốm yếu xiêu vẹo như lão...không vô được.
      Chúc em thành công. Mến thương.

      Xóa
  29. Quái thật!!! Đọc bài xong tự nhiên thấy ...ko vui tý nào. Thế lày là thế lào nhỉ? Cái tâm trạng giống như người đang ...ghen vậy nhỉ? Lão còn có bao nhiêu cái ký ức "đáng kể" thế này nữa chứ? Lão hãy ...coi chừng!!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dù cho là Nặc danh , bịt mắt lão , lão vẫn thấy rõ người còm ! hehe...
      Mặc dù thả bom xong rồi lại trốn , nhưng lão vẫn thấy vuivui .

      Xóa
  30. Lão ơi, cuốn tản văn của Pink không bán cuốn sách đó đâu ạ! Chỉ có 1 địa chỉ duy nhất tại Hà Nội thôi ạ!

    Trả lờiXóa
  31. Bận bịu vẫn ghé qua tìm thực đơn mới cho cảm xúc. Té ra cũng có nhiều người mong giống mình... Cái lão này, thật tệ! Lâu lâu mới đưa ra một món ăn nếm, rồi lão lại bỏ đến...chết thèm!...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lão vốn lười , chỉ thích coi của người ta - không thích lắm coi ...của mình em ạ ! hehe

      Xóa
  32. Thụy sang thăm lão cho biết nhà , không ngờ lại được đọc một câu chuyện thật đẹp ... Mà sao ..đọc rồi cứ thấy bùi ngùi ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lão thấy blog em khóa , không vào được - giờ thì tìm ra rồi. Cảm ơn em .

      Xóa
  33. https://lh3.googleusercontent.com/-xlRmGZEHNZ4/VAH-GYqMB1I/AAAAAAABlXk/v00wFNfTLGs/w868-h607/10556277_256443094565193_4368135056977904633_n.jpg
    Chúc các bạn ngày nghỉ ấm áp,tràn ngập yêu thương
    ==========================================
    https://fbcdn-sphotos-f-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xpa1/t1.0-9/10270472_627080087375779_7938956509345130648_n.jpg

    Trả lờiXóa
  34. "Loa kèn trắng" của người ta
    Muốn mua thì lão cứ ra ngoài này (Hà Nội)
    Người ta đang để trưng bày
    Lão đừng mê mẩn thò tay nẫng về!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừa .
      Hàng mẫu em chỉ trưng bày
      Xin đừng mó máy gãy tay có ngày !

      Xóa
  35. Lâu rồi chắc chị bận lu bu với FB , nay mới về thăm lão.
    Mà này , lâu ngày quay về , ghé vô ...coi của lão , người đẹp không có ý kiến gì vậy? hehe..coi xong thích hay không chứ ? Hơhơ
    Vui thôi nhá. Lão xin cảm ơn chị tặng mấy bức hình , tô điểm thêm blog cho lão.

    Trả lờiXóa
  36. Mãi mà chưa thấy Lão viết tiếp về cái đoạn Dư lào xem nó ra nàm thao. :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dư lào mà nói ra , lão chỉ sợ em nổi cơn ghen lên thui ! hehe

      Xóa
  37. Lão tan_262 , viết truyện kể về kí ức học trò của mình hay thật là hay ! Rứa mừ bữa ni HV tui mới ghé đọc được. Hi hi. Chúc Lão ngủ ngon , mơ đẹp nhé lão.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu lắm mới thấy người đẹp xứ...Nhút ghé về thăm lão từ bên kia bán cầu ! ( Lão nghe phong phanh em ở cùng con gái bên ấy )
      Lâu lâu ghé thăm cũng làm lão vui lên đấy nhé.
      ...." Hay em chê anh vụng về câu nói
      Đất Thanh chương nhút mặn kho cà..."

      Xóa
  38. Anh .....sư phụ của làng viết lách em chỉ đọc thôi nỏ dám bình loạn !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hừm...Em nhầm rồi , lão chỉ giỏi cái khác thôi , còn viết thì rất tưng tửng .hehe
      Nhiều khi viết chỉ để chia sẻ , giải bày cảm xúc và cũng có lúc viết để chống ươn thiu cho chính mình thôi em .

      Xóa
  39. Em sang xem lão đã viết lách gì chưa mà nỏ thấy rì ...thôi thì ngắm ....bộ xương sườn của lão rồi về vậy ...mà quên ...bút lão còn tắc mực ko mang về HD em sửa cho ...đảm bảo ko sửa được ko lấy xiền ...hì hì !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cứ được em qua nhà , coi xong của lão rồi về là lão thích rùi! hehe
      Vài ba bữa nữa , nghe lời khuyên của em , lão ráng viết. Ừ , viết bình thơ chiều lòng người đẹp.

      Xóa
  40. HV sang chúc lão tan_262, luôn khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc, đong đầy yêu thương, may mắn và bình yên. Chúc lão ngủ ngon và có giấc mơ đẹp.

    Trả lờiXóa
  41. Em khóc nè...
    Vie67t1 chi mà... y như xem phim á. Nghĩ tới cái cảm giác hụt hẫng của Tân khi biết Vinh chuyển trường, cái cảm giác tay chạm vào 2 quyển sách để lại, cái hình ảnh đi qua đi lại trước ngôi nhà cửa xanh im ỉm khóa, rồi gặp lại... Hay ! Hay quá Lão ui ! Kiểu nì chắc xách dép qua đây ngồi thọ giáo sư phụ cả ngày quá. Lão với chị Nhật Thành Hồ - 2 anh chị viết ... đọc ghiền thiệt.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xin cảm ơn em đã đồng cảm qua những trang viết của lão. Kỷ niệm thời học sinh , ai cũng có và thật khó quên . Nếu em có định xới blog lão để thư giãn , thì nhớ là đi đến đâu nhớ rải...lông ngỗng cho lão tìm theo phục vụ nhé ! hehe
      Nhật Thành là nhà văn - Lão chỉ là cái...Lều văn thôi em. Hehe...sao người đẹp không nhờ lão việc khác ngoài văn chương có...tốt phước cho lão hơn không ? hàhà

      Xóa
    2. em không cần biết nhà hay lều, em đọc thấy hay thì em la làng lên dị á. có nhiều nhà văn, nhà thơ, viết truyện. làm thơ in báo rần rần, mà ...em đọc thấy nhạt phèo, chán ngắt, chả đọc hết nỗi. còn ở blog, em thấy có nhiều vị sư phụ - em thích gọi vậy, dù em không biết mấy vị sư phụ này là ai, nhưng quá trang viết, chao ôi, chỉ có ... Đọc là ghiền. Lão Tan dí chị Nhật Thành Hồ là một trong những người em may mắn được biết và...ghiền bài viết rùi. Mà số này không quá bàn tay em đâu nghen . Nói dị để Lão biết là không phải đụng ai em cũng ghiền đâu nghen. Hì hì

      Xóa
  42. Kỷ niệm miền Tây - mời em đọc bài Chị Ba của lão ( trước bài này dăm bài ). Chúc em niềm vui qua những trang viết ...tưng tửng của Lều văn.

    Trả lờiXóa
  43. đúng là hồi ức ùa về sau bài viết của bạn


    p/s: Thông tin khuyen mai Viettel luôn được cập nhật,
    Viettel khuyen mai thang 9 siêu khủng.

    Trả lờiXóa
  44. http://st.vitalk.vn/img/2013/10_9/1367890432443_2ht8124p4dpck.jpg

    Trả lờiXóa
  45. Nhét trò Tân vào ngồi giữa hai đứa con gái đúng là cưa hết sừng trâu, nhổ hết móng cọp. Nhưng thót tim vẫn là vụ đến lớp mà không thấy bạn đâu…mới hay là Vinh chuyển sang học trường khác rồi. Chạm tay vào gầm bàn thấy hai quyển sách… chao ôi! Sao mà thương mến thế. Đọc Lão mà bu tui thầm thì mấy câu thơ Nguyễn Bính “Em đi phố huyện tiêu điều lắm, trường huyện giờ xây kiểu khác rồi, cho đến ngày nay anh mới biết, tình ta như chuyện bướm xưa thôi”. Nhưng khắc khoải, não nùng, hơn cả là đạp 30 cây số về Vinh, đến trước cổng nhà nàng. Ánh sáng đèn đường vàng nhợt nhạt, cổng sắt im lìm đóng, đi qua rồi đi lại mãi, mong nhìn thấy một bóng người dưới gốc sung nhưng tất cả chỉ im lặng…Giá như hồi đó trò Tân đánh liều gọi hay kiên nhẫn chờ cho đến khuya thì sự thể bây giờ biết đâu lại khác đi rồi. Đằng này, sáng mai chàng đạp xe về quê… “Từ ngày em đã có chồng gớm sao có một quảng đồng mà xa”. Mà em đã có chồng rồi thật. Sài gòn tháng 7… một chiều… mưa…

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xem ra anh cũng có cảm xúc khi đọc bài này. Là người viết , còn gì vui hơn khi được những lời còm tràn đầy cảm xúc như thế này. Hiếm lắm.
      Những bài viết trong blog lão như nhật ký. Hầu hết đều viết chuyện thật. Kỷ niệm luôn khó quên và mấy ai được gặp lại sau hơn 4 mươi năm như lão.
      Chân thành cảm ơn Bác đã tận tình với lão dù là chuyện rất nhỏ.

      Xóa

:) :( :)) :(( =))

Lên Trên! Xuống Dưới!