Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

RAY RỨT KÝ ỨC



Nhà quê còn chút mẹ già


Đêm thâu thức giấc canh gà ho khan
Mái nghèo một bóng ba gian
    Mảnh sân nắng gội, mưa chan tháng ngày

Vườn quê có rặng Xoan gầy

Lá rơi xót đất hoa bay đắng trời .
    Nguyễn thi Mai 
 


Ngồi lẩn thẩn một mình lai ngẩn ngơ nhớ đến Mẹ. Nhớ trong nỗi phập phồng lo âu.Nơi quê nghèo , canh gà ho khan chỉ một mình mẹ... Lõm bõm lai nhớ mấy câu lục bát bài " Nhà Quê" trong thơ chị Mai. Không phải rặng Xoan gầy còm " Lá rơi xót đất , hoa bay đắng trời " mà là lòng người đấy - Người ơi !
   ...Hôm Thanhha đưa con vào Sàigòn thi đại học, ở Khách sạn gần công Viên Tao đàn. Tối ấy ngồi trò chuyện chia sẻ với 2 mẹ con cũng khá khuya thì về. Ngoài đường , sau cơn mưa lõm bõm là nước. Vẫn lưa thưa rơi những hạt mưa muộn. Trời hơi lạnh. Bên vỉa hè gần ngã tư NTMK, một bà già ngồi thu mình trong ẩm ướt bán tăm. Mấy gói tăm bày trên tấm ni lon chỉ bằng tờ báo. Bà già lắm - chắc cũng lớp tuổi gần như mẹ  . Tôi dừng xe và mua 2 gói tăm cho bà. Trong ánh đèn vàng vọt bên đường hắt qua , nhìn bà run rẩy cho hai gói tăm vào bich nilon , tôi cứ sững cả người. Bàn tay gầy đét, vằn lên chi chít đường gân...Tôi móc hết mấy tờ tiền lẻ , chắc cũng hơn chục ngàn, cũng lóng ngóng nhét vào tay bà và vội vàng  cho xe chay. Vừa chạy tôi vừa nghĩ đến bà - sao bà già thế để làm con lóng ngóng? Một đêm mưa gió , vắng người thế này  bà bán đươc mấy gói tăm? Giật mình,  tôi vòng xe lại. Đàn ông vẫn vô tâm là thế. Bia bọt uống không đếm lon, 2 gói tăm mà lăn tăn mấy đồng tiền lẻ?... Tôi vòng lại - " con gửi bà hai chục bà ăn quà" thì thấy lòng mình thanh thản hơn. Hình ảnh của bà , cứ ẩn hiện suốt chặng đường về, Bất giác tôi lẩm nhẩm nhớ câu thơ " Lá rơi xót đất , hoa bay đắng trời " !

 .........................

   HAI NỒI CƠM

Quê tôi nghèo lắm . Chiến tranh đi qua , xóm làng xơ xác. Những khuôn măt hốc hác, những ánh mắt hun hút, sâu thẳm...cứ ám ảnh tôi mãi. Ngày tôi nhận đượcc giấy báo nhập học, sau cái mừng vui của cả nhà  là nỗi lo toan hằn trên mắt Mẹ...

   Rồi ngày tháng dần qua , nơi phố thị , sau những ngày học hành , mỗi chiều về tôi lai nhớ quê hương da diết !
   Kỳ nghỉ hè năm ấy , sắp đến ngày trở lai truờng - trời mưa dầm tầm tã . Bữa cơm chiều miền quê muộn màng , tranh tối tranh sáng duới ngon đèn dầu leo lét , chao đảo . Cha tôi và thằng út - ăn rất nhanh -  xong , lên bàn ngồi rít thuốc. Tôi và Mẹ cùng hai đứa em gái vừa ăn vừa râm ran trò chuyên . Hình như Me tôi vói 2 đứa em gái rất nhiều chuyện để nói , để cười và cứ nhắc nhở tôi - "Ăn nhiều đi con - ở nhà ăn uống đâu thiếu gì... ". Nhiều lúc cuời nghiêng ngả . Nụ cười rạng ngời hạnh phúc ! Khi tôi  vừa hết cơm - đứa em gái và mẹ hình như chỉ chờ có thế -  đồng thanh xới cơm cho tôi . Tôi nhìn theo điệu lóng ngóng và như có sự bấp bênh nào đó , bất ngờ đứng bật dậy , dòm về phía nồi cơm mà mẹ và đứa em gái  ngồi che khuất. Thì ra có tới 2 nồi cơm! Tôi hiểu ra mọi chuyên. Nước mắt tôi ứa ra mà ko nói đuợc gì.  Lòng ngẹn đắng .Tôi nhìn mẹ như thầm trách - Mẹ nhìn tôi với nụ cuời...như mếu !
  Quê tôi nghèo lắm . Trời mưa dầm dề lại càng buồn. Hai nồi cơm - Một cho bọn đàn ông chúng tôi - một cho Mẹ và 2 đứa em gái . Nồi cơm tôi ăn , là cơm  thật , có độn một ít sắn - còn nồi cơm kia , chắc hẳn chẳng có hạt gạo nào ngoài khoai khô xéo lên...
  Bao năm thăng trầm cuộc sống , Nhớ về mẹ - nhớ chuyện Hai nồi cơm lại nhớ thêm câu thơ..." Lá rơi xót đất , hoa bay đắng trời " thấy lòng ngẹn đắng...
                         " Ai còn Mẹ , xin đừng làm Mẹ khóc.
                        Đừng để buồn lên mắt Me nghe không "

 * Viết về mẹ - Đọc thêm , ( bấm vào đây )
                                                   .......................

7 nhận xét :

  1. ,,..
    http://4.bp.blogspot.com/-vlyDJqnyCjU/Ul-i22bZa-I/AAAAAAAAAk8/q-3MvgUB67Q/s320/123456.jpg

    Trả lờiXóa
  2. Em sang thăm lão, đọc bài viết này mà hai mắt ướt mi tự lúc nào! Những vần thơ, những tình cảm về mẹ thật xúc động quá!
    Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
    Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không
    Chia sẻ cảm xúc cùng lão. Chúc lão một tối vui thật nhiều!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bài Hai nồi cơm từng làm xúc động nhiều người và không cầm được nước mắt. Đây là bài viết đầu tiên khi tập tọe viết blog. Chúc em vui. Em có thể đọc tiếp bài - "Cần Thơ" -" Nén hương thắp lúc nửa đêm "...., là riêng tư cuộc đời lão.

      Xóa
    2. Em đã đọc rất nhiều bài viết của lão và em cảm nhận được đằng sau những câu bông đùa dí dỏm là cả một tấm lòng, một nỗi niềm riêng... Mỗi chúng ta đều có những số phận, những nỗi lòng mà không phải ai cũng hiểu và cảm thông... em xin được chia sẻ cùng lão! Chúc lão vui và có được hạnh phúc thực sự trong cuộc sống!

      Xóa
  3. Ai còn Mẹ , xin đừng làm Mẹ khóc.
    Đừng để buồn lên mắt Me nghe không "

    Trời chiều đả ngả vào đông
    Xôn xao trong gió tiếng lòng Mẹ ru
    Giờ đây tóc bạc lưng gù
    Mẹ luôn lo lắng... con dù lớn khôn
    Thu Điệp qua thăm , chúc Lão luôn vui khỏe bình an nha !

    Trả lờiXóa
  4. Một thời nghèo khổ mà tình người ăm ắp. Cái bữa cơm nghèo đó ta bắt gặp trong rất nheieuf câu chuyện kể. Cứ như là ngày xửa ngày xưa... và người khổ nhất phải là mẹ rồi. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và chia sẻ bài viết.

    Trả lờiXóa
  5. Theo đường link hôm nay PH mới vào đây. Thật sự làm em cảm động lắm. Hồi ấy anh tập viết blog mà đã hay đến thế. Phải chăng bài viết nào cũng xuất phát từ tình thương yêu, từ trí tuệ của mình anh nhỉ. Mong mãi mãi yêu thương và chia sẻ anh nhé!

    Trả lờiXóa

:) :( :)) :(( =))

Lên Trên! Xuống Dưới!