Thứ Hai, 15 tháng 6, 2020

CÁI ĐIẾU CÀY.
Ba anh em chúng tôi  đi xe khách Vinh - Lạt  thời lâu rồi  Thời ấy xe khách ậm ạch lại nhồi nhét nên khách đứng muốn nhiều hơn khách ngồi. Cả ba chúng tôi ra bến sớm nên tìm được chỗ ngồi. Bình và anh Toán ngồi chung ghế , tôi ngồi ghế sau.Có một cô bé tầm tuổi lớp 10 - 11 khoác ba lô màu đỏ đứng sát chỗ ngồi của Bình .Cô bám hai tay vào thanh vịn nhưng chốc chốc lại ngã dúi vào vai Bình do xe lắc, do đông người. Nhìn cô có vẻ mệt Bình bèn mở lời:
 - Cháu ngồi xuống đùi chú đây cho đỡ mỏi. Đường còn xa lắm cháu.
Cô bé thấy chú mở lời cũng thích nhưng ngại. Bình bèn vỗ vào đùi mình trấn an:
 - Cháu cứ ngồi xuống đi. Xe chật thông cảm nhau mà.
Cô bé lách mình và ngập ngừng ngồi xuống đùi Bình. Chiếc xe cứ ậm ạch lắc lư trên đoạn đường không bằng phẳng. Hai bên đường những ngọn đồi loang lổ với những ngôi nhà mới cứ trôi dần về sau.... Bỗng cô bé bật dậy xoa mông:
 - Có cái gì nó đâm vô mông cháu chú ơi.
Bình hơi bẽn lẽn và thò tay vào túi quần quơ quơ rồi lôi ra cái tẩu thuốc.
 - À , cái tẩu thuốc của chú. Không sao , cháu cứ ngồi đi.
Cô bé chắc hẳn còn sợ nên không dám ngồi tiếp nữa. Cô lại bấu vào thanh vịn mà mà chịu trận như cũ. Nhưng bây giờ lâu dần thì hơi người luẩn quẩn  nồng nặc đậm đặc hơn do thiếu hụt o xy nên cô thấy hơi khó thở. Cô phải rướn đầu hướng về phía cửa sổ để đón chút không khí trong lành bên ngoài thổi vào. Anh Toán thấy vậy ngoắc tay chỉ vào đùi:
 - Cháu vào đây ngồi với chú . Ngoài này thoáng hơn cháu ạ.
Cô bé nhìn anh lưỡng lự. Thấy chú này lớn tuổi hơn chú kia, người già dặn trông đứng đắn.. ( Cái này thì phải mở ngoặc nói thêm là đúng , vì anh Toán lớn tuổi hơn chúng tôi nhiều. Anh đang thời kỳ tuổi chớm già mà chúng tôi còn lâu mới tới ). Không còn lựa chọn nào khác , cô bé lách qua Bình vào ngồi lên đùi chú Toán. Xe vẫn lắc lư chạy. Gió ngoài kia lùa vào khe cửa hẹp thật mát và dễ chịu. Gặp những đoạn đường xấu , cô bé cứ nảy lên như trái bóng . Những cú tâng bóng bất đắc dĩ trên đùi chú chớm già.
 Bỗng nhiên cô bé lại bật dậy  xoa mông, ngoái đầi nhìn lại .
- Chú ơi , trong túi chú không phải cái tẩu thuốc mà hình như có cái....điếu cày!
!!!
Lạy mấy anh Tuổi chớm già cả nón đấy!



  Ngoảnh đi ngoảnh lại cũng hơn chục năm cảnh " Gà trống nuôi ...mình "- gáy trên mạng . Nhiều  buổi chiều vô tình  nghe mùi kho thức ăn từ nhà hàng xóm bay qua nghe chạnh lòng lắm. Bên đây hai cha con tôi vẫn ưa bừa món " Mì ở lổ" cho gọn. (Mì ở lổ là loai mì không có bao bì , mua ký lô cho rẻ.)
  Đã một lần gãy gánh ,như chim đậu cành cong chuyện bước tiếp cứ lần lựa mãi. Hàng ngày vẫn lên mạng tung tẩy , vui đâu chầu đấy, chọc chỗ này ngoáy chỗ kia  lấy niềm vui cho khuây khỏa.
 Rồi một ngày tôi mon men quen được một nàng ở Bãi Vọt .Tôi thủ thỉ ướm thử em bằng thơ:
Em ở gần tôi lại ở xa
Tim vẫn đập về nơi em nhiều nhất
Và tình tôi yêu em là có thật
Những lúc buồn tôi mới viết thành thơ
...........
Cỏ nát rồi cỏ mới lại sinh sôi
Hoa vẫn nở mùi hương đằm thắm
Và tôi tin một ngày gần lắm
Em bỏ chồng về ở với tôi không ?
Ai dè nàng trả lời là không cần bỏ chồng đâu anh vì em chưa chồng. Uí dà , khui trúng hầm...vàng chớ hổng phải hầm lựu đạn .Nàng khen thơ tôi hay . May quá , thơ đó của nhà thơ quá cố Đồng Đức Bốn tôi mượn trộm làm oai , ai ngờ nàng tưởng thơ mình. Oai khiếp.
 Khoảng vài tháng chát chít , gửi ảnh qua lại với nhau nói như người xưa là lửa và rơm lằng nhằng dễ bùng lắm. Nàng ngoài 40 , ở với mẹ già lo chăm cháu nên quên cả lấy chồng. Tình yêu vốn dĩ không có tuổi, hơn kém nhau chỉ là con số đo đếm thôi em ơi. 
 Nàng thật tuyệt đêm đêm tôi vẫn mơ nhiều về em .Theo như lời nàng  chúng ta chẳng trẻ mỏ gì nữa, chỉ cần mâm lễ vật có nhẫn đính hôn , có người lớn thưa chuyện coi như xong. Lớp tuổi chúng tôi cha chú cụ mự người thân lớn tuổi  đâu còn ai ? May sao có người hé mở cho là nhờ lão Trọc. Ừ , lão Trọc vốn là  nhà giáo chu đáo tốt tính, tôi biết từ hồi còn là thầy dạy cấp 3 ở Nha  Mân lại từng đăng thơ trên báo Văn Nghệ rất thần tượng. Thần thánh hơn là  hồi đó thầy chỉ " Trên răng dưới ca- tút" dùng thơ cưa đổ người đẹp thuộc hàng hoa khôi ngành giáo dục - công chúa của vị lãnh đạo tỉnh mà nhiều kẻ ngồi liếm mép.
  Nghe tôi trình bày , lão khoát tay - Chuyện nhỏ như con thỏ, an tâm sắm lễ đi hai thầy trò ta ra Nghệ. Nghe mà nở ruột nở gan muốn ôm lão ấy mà hun phát.
 Rồi cái ngày chờ đợi cũng đến , hai thầy trò ôm tráp đi hỏi vợ thẳng tiến ra Vinh.Trong đầu tôi khấp khởi niềm vui vì sắp được cơm no bò cưỡi .
 Sân bay Vinh chào đón hai thầy trò bằng cái nắng gay gắt tháng năm. Chúng tôi lên taxi đi đến nhà nàng ngay. Gần đến Bãi Vọt , ngay cái nhà thờ hay đình đang xây dở dang hai thầy trò xuống xe chỉnh đốn lại trang phục. Lão Trọc nổi bật với cà vạt đỏ cùng chiếc áo khoác ngoài nửa ta nửa tàu treo xí xọn bao nhiêu là huân huy chương mấy ngày liền đi mượn hàng xóm bắt tôi bấm máy vài kiểu. ( Xem hình chụp). 
 Hai cánh cổng nhà nàng mở sẵn. Lão Trọc bảo tôi bưng tráp đứng chờ để lão vào xin phép bà mẹ được dâng lễ và thưa chuyện. Một đàn kiến bò dọc lối đi như một điềm báo chúc phúc cho lễ cầu hôn. Lòng lâng lâng tôi nghĩ đến sắp được nắm tay nàng mềm và nóng bỏng....
 Nửa tiếng rồi gần một tiếng mới thấy lão ấy quay ra. Đàm phán gì lâu quá cỡ. Nhìn nụ cười ngoác hết nửa khuôn mặt ông mai mà mọi mệt mỏi, tê chân trong người tôi tự nhiên tan biến.
 - Mày đưa cái tráp đây cho Thầy. Lão Trọc ngoắc tay.
Tôi làm theo như cái máy. Lão bảo:
- Rồi. Bây giờ mày ra kia bắt xe bay vô trong ấy một mình nha. Đi đường cho bình an nha. Thầy giờ ở lại đây luôn . Con nhỏ ấy nó chịu tao chứ hổng chịu mày!
Đậu móa! Lạy sống lão cả nón luôn đó lão Troc! Hu hu...


   










3 nhận xét :

  1. KHÔI PHỤC Fb bị hack và BẢO MẬT FB chống hack nhé. LH : 0972721960 (zalo ạ)

    Trả lờiXóa
  2. Cứ tưởng blog đóng rồi, nào ngờ... vẫn sử dụng được, để lão vô đây ... khoe ...thành tích 😀😀😀

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạo này ở FB là nhiều. Lão có thói quen viết nháp ở blog để dễ chỉnh sưa rồi đưa úp bên fb. Bài này đúng ra là lưu bản nháp , nhưng bất cẩn nhảy lên trang chia sẻ

      Xóa

:) :( :)) :(( =))

Lên Trên! Xuống Dưới!