Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

CHUYỆN VẶT - GÓP NHẶT - P.4

 (Tập hợp truyện ngắn 100 chữ của nhiều tác giả)

CHUYỆN VẶT - GÓP NHẶT . Phần cuối .
( Đã lần lượt đăng p1 > p3 trên trang này)
**************
NGÀY THỨ BẢY.
Thưở bé tôi luôn mong ngóng ngày thứ bảy. Vì thứ bảy ba tôi thường tổ chức cho cả nhà đi ăn tiệm và xem phim. Đến tuổi dậy thì, thứ bảy lại càng đáng yêu hơn với những hẹn hò và rung động đầu đời. Khi lập gia đình cũng mong đến thứ bảy để nghỉ việc , dọn dẹp nhà cửa và giặt ủi quần áo...
Và bây giờ tôi sợ ngày thứ bảy.Đó là ngày chồng tôi họp bạn nhậu , con tôi hẹn với người yêu . Tôi hoàn toàn trống vắng.
BÁT CHÁO 5000 .
Cô út về thăm Bà nội . Bà đã già , già lắm . Tới bữa cơm , bà nuốt không vô.
Ba nói :
- Mẹ không ăn được cơm, để con mua cho me 5 ngàn bát cháo.
Cô út có vẻ trách Ba :
- Bát cháo 5 ngàn thì ăn gì?
Rồi cô cầm tô đi mua cháo .
Bà hỏi giá tiền , cô thật thà :
-, 15 ngàn mẹ ạ
Bà không chịu ăn :
- Mười lăm ngàn một tô cháo. Mẹ ăn hết lộc con cháu à? Mẹ chỉ thich cháo 5 ngàn thôi !
Cô út chợt hiểu vì sao cháo 5 ngàn.
CÁI TÁT
Ngày xưa tôi yêu. Tôi thường đi chơi với người yêu đến khuya. Anh tôi bảo mãi không được, tát tôi mấy cái rõ đau.
Rồi chúng tôi cũng lấy được nhau . Sau mấy năm, chồng tôi sinh tật hay nhậu nhẹt. Khi chồng tôi cùng lũ bạn xỉn, tôi là bồi bàn. Tiệc tàn, tôi là con ở. Nếu hé răng, tôi trở thành bao cát cho chồng luyện võ.
Ngày giỗ mẹ , tôi về thăm nhà. Anh tôi ra đón , hỏi : “ Em sống hạnh phúc không ?”. Tôi nghe đau hơn mấy cái tát xưa kia hàng trăm lần !
BA
Xưa, nội nghèo. Ba đi ở cho ông Bá hộ, chăn trâu, cày cuốc ..để chú được đi học. Thành tài, chú cưới vợ ra riêng.
Ngày hỏi vợ cho thằng Hai , chú mời mấy người cùng cơ quan . Ai cũng Comple – cà vạt . Chú bảo – Anh hai hay đau đầu gối , ở nhà nghỉ cho khỏe.
Ba ừ , im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.
Cũng giọt mồ hôi ấy , xưa mặn nồng biết bao, mà giờ sao nghe chát cả bờ môi.
TIẾC NUỐI.
Mẹ bệnh nan y.
Tối hôm ấy , Mẹ nắm tay tôi :
- Con gái mẹ xinh quá! Mười tám rồi còn gì. Rồi Mẹ thở dài – Con gầy quá. Học thi vất vả lắm à ? nói chuyện cho mẹ nghe đi. Nhưng con còn phải đi ngủ sớm để giữ gìn sức khỏe…
Mẹ ra đi lúc đêm tàn. Trên trời còn một vì sao lặn muộn, chờ rước linh hồn Mẹ về trời.
. Suốt hai chục năm nay , tôi luôn khó ngủ ,lòng luôn nuối tiếc – Sao đêm ấy, tôi không thức chuyện trò với mẹ suốt đêm?
BA TÔI .
Lớp 12 . Tôi không có thời gian để về xin tiền Ba như hai năm trước. Vì thế , Ba lại phải lọc cọc đạp xe 24 cây số đưa tiền học xuống cho tôi. Chiếc xe già nua , gầy giống ba.
Tôi chuẩn bị mua hồ sơ thi đại học , nạp tiền học thêm, không có thời gian về , tôi lại nhắn ba mang tiền lên . Lần này sau khi đưa 340 ngàn cho tôi, ba hỏi:
- Còn dư được đồng nào không con?
Tôi đáp :
- Dạ có dư được chút ít ba ạ.
- Cho Ba 15 ngàn , lỡ xe có hư như lần trước thì có mà sửa.
Ba đi rồi , tôi nhìn theo Ba với 15 ngàn lận lưng phòng xe hư mà rưng rưng nước mắt.
PHẦN THƯỞNG DANG DỞ.
Sau khi thi tốt nghiệp . Ba tôi ra giải – Nếu đậu thủ khoa , thì sẽ được thưởng 100 ngàn. Tôi chỉ ước đậu thủ khoa chớ không ước 100 ngàn của ba , vì tôi biết Ba nghèo.
Một tháng sau thì Ba mất vì bạo bệnh. Trong lúc xếp đồ của ba để liệm, tôi bắt gặp một chiếc phong bì ghi tên tôi. Bên trong đủ thứ loại tiền , 2 ngàn , 5 ngàn , mười ngàn. Tôi móc hết ra đếm , vẫn còn thiếu 24 ngàn mới đủ 100 ”
VÒNG CẨM THẠCH
Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ tròn , trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi gom đủ tiền , cha định mua , mẹ cứ tìm mọi cách từ chối , lúc thì lý do sữa , lúc thì lý do sách vở, lúc tiền trường…Đến khi tay mẹ sạm da, mẹ vẫn chưa một lần được đeo.
Mấy chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thỏang lại đem ra lau , ngắm nghía, cười :
- Mẹ già rồi, tay run lắm. Chỉ nhìn thôi cũng thấy vui.
Cha ngồi phía xa xa , nước mắt rưng rưng.
HƯƠNG VỊ QUÊ HƯƠNG.
Mẹ vắng nhà. Hai cha con mấy hôm liền xoay xở với nồi thịt kho được mẹ chuẩn bị cho từ trước. Chiều , nó nấu canh chua bông Điên điển và cá linh kho, nghĩ rằng cha sẽ khen nó. Bác Tư nhà cạnh bên đi Bắc vào biếu lọ cà pháo mắm ruốc. Bữa ăn , cha gắp trái cà vào chén nó , nó quầy quả lắc đầu nguầy nguậy. “ Con không ăn đâu , nhìn thấy ghê ”. Cha trầm ngâm – “ Cha thich cà pháo cũng như mẹ và con thích canh chua bông điên điển vậy ! Vì nó có hương vị quê hương con ạ. ”
CHIẾC ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG.
Đầu tuần nó sắm chiếc điện thoai đời mới, có nhiều chức năng, xinh xắn. Nó nâng niu trên tay và lâu lâu lại hôn lên nó. Nó nghĩ – Hơn bốn triệu thật xứng đáng.
Cuối tuần , nó về quê thăm ngoại , thăm đứa em đang ở với bà. Miền quê. Nhà vắng, đêm xuống buồn tênh. Hai chị em trăn trở. Đứa em nói: “ Phải chi có chiếc ti vi để đêm đêm hai bà cháu xem cho đỡ buồn ”.
Giật mình , nó tự nhớ đã nhiều lần hứa mua. Một cái tivi chỉ hơn một triệu đồng , vậy mà…nó chạnh lòng nhớ chiếc điện thoại di động mới mua…
THÊM BỚT
Hồi xưa , nhà nghèo, con đông, tới bữa mẹ tôi phải chia phần cho các con khỏi giành nhau , mà cũng chỉ được lưng bụng. Đứa nào ngoan hay làm một công viêc gì đó thì được thêm miếng cháy.
Những lần như thế , tôi vui sướng như được ông tiên cho quà.
Giờ , khá giả , con ít, bữa nào tôi cũng phải dỗ dành, ép buộc con tôi mới chịu ăn hết phần cơm.
Hôm nào ngoan , nó được “quyền ” rút bớt nửa bát.
Những lúc ấy, nó vui sướng chẳng khác gì tôi được thêm miếng cháy hồi trước.
THỊT GÀ
Tạnh mưa, bọn trẻ bưng cơm đứng ăn trước cửa. Thằng Tý khoe “Nhà Tý ăn thịt gà ”.
Đêm đó , bà Tám chửi : “ Mả cha nó , nghèo mạt kiếp , tiền đâu ăn gà. Nó ăn gà của bà , cả nhà nó chết bất đắc kỳ tử”
Ông giáo buồn lắm, ngã bệnh , đột ngột tai biến não và qua đời. Thương tình , hàng xóm quây quần lo ma chay. Thằng tý hớn hở vì nhà nó đông vui.
Trời lại đổ mưa.
Thằng Tý la lớn “ Có con gà vào nhà , dậy bắt làm thịt anh Hai ơi ”. Mọi người nhìn theo . Thì ra con cóc dưới kẹt tủ đang gương mắt nhìn lên quan tài ông giáo !
XIN ĐỪNG CHO CON.
Sống với bà mẹ mù và đứa con gái ba tháng tuổi , chị Tư muốn cho con để đi bước nữa.
Đúng hẹn, anh chị tôi tìm tới . Tư đã đi.Trong nôi đứa trẻ còi cọc đang khóc , dây cả phân lên người. Bà mẹ mù cất tiếng ầu ơ...
Phụ bà xong,chị tôi bế nó lên, nó nằm im , mệt lả.
Nó về cùng gia đình tôi từ đó.
Mười hai năm sau, mẹ nó tìm về ngỏ lời xin lại.
Nó ôm lấy anh chị tôi nức nở:
- Ba mẹ ơi . Xin đừng cho con !






3 nhận xét :

  1. Em thích những mẩu chuyện ngắn vụn như thế này, cuộc sống là muôn ngàn mảnh lão nhỉ, cái nhìn yêu thương và nhân văn như lẩn quất đâu đó, dẫu giữa những bụi bặm đời thường, vẫn toát lên những hình ảnh thật đẹp về yêu thương

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. những truyện này viết ngắn , cô đặc lại không có đất cho hư cấu nên dễ nhớ và thấm lâu Vi ạ. Truyện nào cũng có chiều sâu gây xúc động cho người đọc.
      sẽ đăng tiếp P5 vào thời gian tới. Chúc Tím vẫn xinh tươi như thưở nào, cho nhiều người ...thèm , trong đó có lão ! hehe

      Xóa
  2. Cám ơn chủ trang về những câu chuyện thú vị!

    Trả lờiXóa

:) :( :)) :(( =))

Lên Trên! Xuống Dưới!