Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2020

   Ngày tháng dần trôi về cuối năm, khi những sắc màu phố phường nhộn nhịp đón xuân về , càng thêm những âu lo thắp thỏm . Năm nay lạnh rét hơn mọi năm, từng đợt , từng đợt tràn vào miền Bắc. Hàng đêm , vẫn thao thức vì nỗi nhớ quê nhà . Hàng đêm vẫn lo sợ khi nghe tiếng chuông điện thoại  bất ngờ...Mẹ tôi sắp  bước vào tuổi 93 .!


  Từ ngày đơn thân , nghiễm nhiên là chủ nhà của gia đình 2 cha con -  tôi thường về với mẹ vào dịp tết. Chia sẻ cái lạnh mùa đông với mẹ . Tôi từng bỏ cả công việc chỉ để ở thêm với mẹ vì tôi nghĩ một lúc nào mẹ sẽ đi xa, xa mãi không về . Mỗi ngày trôi đi là mẹ tiến dần thêm một bước về cuối trời xa... Tôi biết giờ này mẹ sẽ ngóng chờ , lại nhìn ra con ngõ hun hút mưa phùn  chờ đón con về . Ánh mắt mẹ sẽ buồn khi vắng bóng con ba ngày tết. -" Mẹ đừng  tựa cửa ngóng trông / Nơi xa lửa đốt phập phồng âu lo " ...
  Mỗi lần về, đang cái nắng 32 độ sài gòn, sau gần 2 giờ bay , chui ra là cái lạnh cắt da 11 độ, có năm xuống 9 độ,  run cầm cập, thở ra khói. Áo xống chống rét của người phương nam chỉ là thứ trang trí . Rút điện thoại , bảo mấy đứa cháu chạy ngay lên nhà bà , là bác sắp về đến nơi  . Lần nào cũng vậy , về đến nhà là đã có một bếp lửa rực hồng với mẹ đang ngồi chờ...
   Mẹ già lắm rồi. Lưng đã còng và chân khập khiễng vì khớp.Lần nào về tôi cũng ngủ chung với mẹ , bất kể là hè hay đông. Mẹ tôi sống một mình , người già luôn thèm hơi người và tiếng bi bô con trẻ. Một hôm trời hửng nắng sau một đợt rét dài , tôi kéo ống nước ra sân và cởi trần tắm. Dưới cái lạnh 17 độ như thế cũng là anh hùng lắm. Mẹ tôi mon men qua lại mấy lần  chê bai lưng bẩn , rồi đến gần bảo kỳ lưng cho tôi. Kỳ lưng , gội đầu ,bà nói cười hồ hởi lắm. Niềm vui của người mẹ sau bao năm được tắm cho đứa con lưu lạc,  đứa con bé bỏng hơn 600 tháng tuổi của bà! Ừa , cục cưng của bà. Nhìn bà rạng ngời hạnh phúc trong nụ cười bỗng dưng nghe lòng xót thương đến lạ.
 Có mấy ông cậu họ hàng trong làng đến chơi thăm hỏi , chuyện trò, đem bánh phồng tôm và lạc rang ra nhâm nhi trò chuyện . Trong câu chuyện vui, ông cậu hỏi về chuyện đi lại bằng máy bay. Người dân quê , kể cả mẹ tôi vẫn tò mò muốn biết . Đi máy bay thì nhanh lắm , trưa ở sài gòn thì chiều tối ăn cơm ở nhà , không như ngày xưa tàu xe mất hết cả ba bốn ngày. Có điều, phương tiện ô tô , tàu lửa tuy chậm nhưng có vẻ chắc chắn hơn - Nếu như có hư hỏng , hay hết xăng thì còn dừng lại sửa chữa hay đổ xăng là chạy tiếp , còn máy bay , thử hỏi có ai trên trời cao mà dừng đổ xăng , mà sửa chữa? Mà con người ta, chỉ cần trượt chân từ ba bốn bậc thang té xuống , nhiều khi còn chết chứ đừng nói rớt từ trên tít trời xanh xuống đất .Mẹ nghe chuyện với ánh mắt đầy lo âu và khuyên tôi hôm nào vào đi tàu con ạ.
  Hôm ra đi , bịn rịn ôm mẹ để ra xe , mấy đứa em xách va ly tiễn. Ra khỏi sân , mẹ còn gọi lại . Quay lại  lắng nghe ,  nấn ná một chút rồi mẹ bảo : - Này con , xuống đó nhớ nhắc ông ấy đổ cho đầy xăng nghe con ! Thấy tôi ngơ ngác chưa kịp hiểu , mẹ nói thêm : - Là nhắc ông lái máy bay ấy con . 

                                                        ***************
   Tôi vốn chúa ghét sự mê muội , mê tín của mọi người. Nhiều người hễ ra khỏi nhà là bấm đốt tính Thìn, Ngọ , Mùi...như thể các giờ đó chứa đầy vàng ngọc vậy .  Là người theo chủ nghĩa vô thần , tôi hoàn toàn không tin những gì không có lập luận xác đáng . Nhưng  ở đời lại trớ trêu thay -  nhiều khi ghét của nào trời trao của ấy.
    Có thể nói , không vùng miền nào mà xổ số và số đề ăn sâu vào từng nhà , từng ngõ ngách như ở miền Tây nam bộ. Nhà nhà đánh đề , người người mua vé số . Đội quân đi bán vé số thì thật hùng hậu , từ trẻ nhỏ đến người già, đi đâu cũng gặp. Chưa kể phố phường nơi đâu cũng tràn ngập các bàn bán vé số. Cũng vì người Nam bộ sống thoáng, vô tư nên hàng ngày có tới vài ba tỉnh phát hành vé số, xổ ngay trong ngày mà vẫn bán hết vèo .  Môi trường ấy ít nhiều làm tôi cũng nhiễm , có thói quen  nếu có gặp  ai mời mọc cũng mua vài tờ vé số , như mua niềm hy vọng bỏ túi. Hình như thú vui qua những con số để chiều dò kết quả cũng trở thành  cuộc sống đời thường cho mọi người.
  Một đêm tôi nằm mơ thấy mình trúng số. Hồi ấy  tôi còn độc thân , ở tập thể một mình một phòng  trong khu vực của cơ quan. Giấc mơ ấy rõ lắm , như đời thật . Tôi thấy mình dò kết quả xổ số và trúng giải nhất với dãy số : 28588 . Nghe tôi la lên trúng số , thằng bạn cùng chung cơ quan hoan hỉ vỗ tay và xông vào dành lấy vé để xem và dò lại . Nó bảo , sai rồi ông ơi , sai mất một số . Số trúng phải là 28388 ... Và tỉnh giấc chiêm bao , thao thức khó ngủ lại nên giấc mơ ấy được tôi nhớ rất chi tiết .
  Sáng ra , sau giờ đọc báo thường nhật của cơ quan , trở về phòng làm việc , đầu óc tôi cứ miên man lý giải cho giấc mơ . Bắt đầu là nghĩ đến chuyện đạp xe chạy lòng vòng tìm kiếm vé số có các chữ số trên, biết đâu trúng .  Khó mà tin khi mà người ta quay số mở thưởng bằng  các lồng cầu, ngẫu nhiên số nào lọt ra thì cho ra kết quả ấy , làm sao có sự sắp xếp? Thật phù phiếm nếu cứ tin vào mơ mộng...Nhưng cuộc đời vẫn có những ngẫu nhiên trùng hợp.  Hồi ở An giang , tôi cũng mơ thấy mình đi lĩnh nhu yếu phẩm , trên chiếc mũ cối được phát kèm có vẽ con số 17 rất to. Tôi đem chuyện giấc mơ ra nói với cả nhà trong bữa cơm. Người dân Nam bộ rất quan tâm đến giấc mơ , họ phán xét phân tích giấc mơ để đánh số đề .  Chú Tư và đứa em chị Ba theo số đó đánh đề và trúng. Trúng ngay con số đầu .Tôi xem đó như một sự trùng hợp ngẫu nhiên chứ chẳng phải tài giỏi gì, chẳng tin là có sự báo mộng báo miếc huyền bí gì trong giấc ngủ. May mắn nằm ở sự trùng hơp. Lần này có tới 5 chữ số , xác suất còn khó hơn rất nhiều lần. Vì thế chẳng dại gì mà đi tìm mấy con số vớ vẩn . Nếu có bỏ công đi tìm , chắc gì đã gặp giữa bao la người bán có vé số mình cần tìm? Tôi dẹp giấc mơ phù phiếm qua một bên.   
    Buổi chiều có giải bóng đá phong trào ở sân vận động nên tôi tranh thủ đi xem. Tại đây, thật bất ngờ là một chị bán vé số tất tả đã mời tôi mua tập vé số  có dãy số 28588 . Nói là tất tả vì sắp hết giờ, không bán được xem như chị...mếu. Chị còn 4 tờ vé 28588 và 2 tờ số khác , tôi mua tất .
    Chiều tối , tôi rủ thằng bạn có mặt trong giấc mơ đi ăn Bún bò Huế thay cơm chiều .Dĩ nhiên là ghé đại lý dò kết quả xổ số cũng  quan trọng . Dọc đường đi, tôi tóm tắt kể cho nó nghe về giấc mơ và mấy tờ vé số vừa mua ở sân vận động. Và chính nó là người dành giật vé để xem trong giấc mơ. Nó bảo - Coi chừng trúng thật thì bỏ bún bò đi nhậu mệt lắm đây. 
    Giaỉ nhất chiều hôm đó ra ngay dãy số 28388 ! Thật bất ngờ. Tôi và nó ngơ ngác , lóng ngóng nhìn vào vé số mà không tin nổi là sự thật. Tấm vé số đang cầm trên tay vẫn là 28588, trật đúng một số so với giải nhất như trong giấc mơ , chẳng sai tẹo nào !  Lặng người vì sự trùng hợp ma mỵ một phần mà tiếc nuối  giải thưởng cũng một phần, làm thằng bạn phải kéo tay giục đi ăn mấy lần tôi mới đi. Vừa ăn bún , vừa nghĩ đến những điều kinh ngạc xảy ra đầu óc lan man thật khó lý giải. Ăn mất cả ngon. Nó vừa xì xụp vừa ngước nhìn tôi bảo - Mày như người có ma... 
   Nói trùng hợp ngẫu nhiên thì chẳng đúng , hình như có một linh cảm nào đó rất nhạy cảm rất huyền bí trong giấc ngủ con người. Chuyện vé số trúng  trật là chuyện bình thường hàng ngày, nhưng chuyện trong giấc mơ được báo trước một ngày đúng từng chi tiết cả dãy số bao gồm 5 chữ số cho ngày hôm sau  thì thật kinh hoàng...
   
                                                                  ************
  Vài năm trước , khi mẹ tôi ở tuổi 91 , một hôm tôi nằm mơ thấy mẹ bị bệnh . Mọi người lo lắng đứng quanh giường.  Trong cái không khí lo lắng yên ắng của mọi người , tôi nghe vang vọng từ xa xôi lắm tiếng ai đó nói rằng : - Bà 93 tuổi.
  Chẳng hiểu tôi ăn phải cái quái gì mà hay mơ về những con số thế không biết? Tôi cũng lại tỉnh dậy sau giấc mơ. Bấy giờ tôi đang ngủ cùng mẹ. Tôi phải rón rén dậy , ngồi trầm ngâm hút thuốc một mình. Chỉ nghĩ thôi mà rưng rưng muốn khóc .
  Đã là giấc mơ, có nghĩa là không phải sự thật , nhưng nó vẫn ám ảnh tôi mỗi khi nhớ về mẹ. Làm gì mà giấc mơ nào cũng đúng, có mà Thánh! Có một bài viết trong cuốn tạp chí "Kiến thức ngày nay"hơn mười năm trước tôi có đọc , có viết về những chuyện tương tự như tôi trên thế giới và Việt nam đã từng xảy ra . Tuy nhiên bài viết lâu rồi nên tôi cũng quên . 
  Sắp bước vào năm mới , viết câu chuyện nhạy cảm này là điều day dứt. Nhưng nó minh chứng rằng tôi không tin vào những giấc mơ . Nhưng trời ạ - dù chỉ  có một phần ngàn nằm trong giấc mơ, nhiều lúc vẫn không thể nào quên, không thể an lòng...
   Ngày tháng càng cạn dần để bước vào năm mới , càng  rối bời nhiều âu lo. Nắng ấm ơi , hãy bừng lên ở phía quê nhà ! Mẹ tôi sống một mình.  Mẹ tôi bước vào tuổi 93 .
                               Nhà quê còn chút mẹ già
                        Đêm thâu thức giấc , canh gà ho khan
                               Một mình một bóng hai gian
                        Mảnh sân nắng gội , mưa chan tháng ngày
                               Ngoài vườn có rặng xoan gầy
                        Lá rơi xót đất hoa bay đắng trời . 
                                           Nguyễn Thị Mai    

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

Lên Trên! Xuống Dưới!